Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 400:

Thật ra bản chất của tín phiếu Nhà nước và công trái xây dựng Tổ quốc là giống nhau, đều do quốc gia phát hành.
Nhưng mà bây giờ chưa có nhiều người hiểu cái này, mọi người đều cẩn thận, không ai dám mua cả.
Chờ qua thời đại này rồi quay đầu lại, lúc đó mọi người mới biết năm đó bản thân đã bỏ lỡ những gì.]
[Chú thích: (*) Tín phiếu là một loại giấy tờ có giá chứng nhận nợ do Chính phủ, Ngân hàng Nhà nước phát hành. Trong đó, hai loại tín phiếu phổ biến nhất là tín phiếu kho bạc và tín phiếu Ngân hàng Nhà nước.
Giống như trái phiếu, tín phiếu là một hình thức huy động vốn dưới hình thức là một chứng chỉ vay nợ có xác nhận quyền của chủ nợ, quyền hưởng lợi tức… Tuy nhiên, thời hạn của tín phiếu trong thời gian ngắn hạn (dưới 1 năm) trong khi trái phiếu thông thường có thời hạn dài (3 năm, 5 năm …)]
Lời này nói trúng tâm trí của không ít người, mọi người đều trầm mặc.
Thật ra thì Khương Thư Lan đã lặng yên nhớ kỹ hai cái, một là mua công trái xây dựng Tổ quốc theo kỳ hạn sẽ không lỗ, hai là mua tín phiếu Nhà nước sẽ kiếm lời được chút ít.
Cô lặng lẽ ghi nhớ trong lòng.
Nữ cán sự đối diện thúc giục cô: “Đồng chí, cô muốn gửi tiết kiệm hay là mua công trái xây dựng Tổ quốc?”
Khương Thư Lan lập tức hoàn hồn, cô đẩy một xấp tiền qua: “Tôi mua công trái xây dựng Tổ quốc.”
“Bây giờ bên cô có kỳ hạn mấy năm?”
“Chúng tôi có một năm, hai năm, ba năm và năm năm, tối đa là năm năm.”
Khương Thư Lan nhớ hệ thống bình luận nói không cần vượt quá năm năm, đây lại là lần đầu tiên cô tiếp xúc với cái này, cứ ổn định trước đã.
“Tôi muốn kỳ hạn một năm.” Khương Thư Lan dừng một chút, rồi lại hỏi: “Vậy một lần trả lãi suất sẽ là bao nhiêu?”
Mặt mày nữ nhân viên kia ngập tràn ý cười: “Bình thường thì kỳ hạn một năm lãi suất sẽ là 3%, nhưng của cô là 10%.”
Đây là nhà nước vay tiền cá nhân nên lợi nhuận cực cao.
Nhưng do mọi người không hiểu biết rõ về công trái xây dựng Tổ quốc, nên cho dù nữ cán sự nói khô cổ họng cũng không ai dám mua.
Bây giờ khó khăn lắm mới có một người mua, cô ấy phải nắm chắc mới được, bán được công trái xây dựng Tổ quốc là chỉ tiêu nhiệm vụ của bọn họ.
Khương Thư Lan nhanh chóng quyết định xong, hai ngàn tệ đổi được 10% thì tiền lợi nhuận sẽ là hai trăm tệ.
Có thể nói là vô cùng có lời.
Cô lập tức đẩy tiền qua: “Đồng chí, tôi mua hai ngàn tệ công trái xây dựng Tổ quốc.”
“Bao nhiêu cơ?” Suýt chút nữa nữ cán sự đã cho rằng cô ấy nghe nhầm.
Miêu Hồng Vân bên cạnh cũng gấp gáp kéo kéo Khương Thư Lan: “Tiểu Khương, em đừng xúc động.”
Ai biết công trái xây dựng Tổ quốc này là cái gì, lỡ như hai ngàn tệ như ném đá vào sông, phó đoàn Chu và Khương Thư Lan cãi nhau thì làm sao đây?
Suy cho cùng là một bút xa gà chết.
Khương Thư Lan cười cười: “Chị dâu Miêu, quốc gia sẽ không lừa gạt người dân, cái này cho lợi nhuận rất cao, chị có muốn mua một ít không?”
Miêu Hồng Vân lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Chị không mua đâu.”
Mua công trái đó về làm gì, không thể ăn cũng chẳng thể uống, cũng không làm đẹp được, mua làm gì chứ?
Đây không phải là tờ giấy vô dụng thôi sao?
Thấy chị ấy không chịu, Khương Thư Lan cũng không khuyên nữa, cô đẩy tiền qua cho nữ cán sự: “Hai ngàn tệ này, tất cả đều mua công trái xây dựng Tổ quốc.”
Nữ cán sự kia hoàn hồn, đây là lần đầu tiên cô ấy gặp được người chơi lớn như vậy.
Nữ cán sự gật đầu lia lịa: “Được được được, đồng chí, cô chờ tôi một chút, tôi sẽ đổi cho cô ngay.”
Năm phút sau.
Nữ nhân viên lấy ra một xấp công trái: “Cô đếm thử đi, tổng cộng là hai ngàn tệ, một năm sau, cô cầm hai ngàn tệ công trái này đến đổi tiền mặt, đến lúc đó tôi sẽ đưa lợi nhuận cho cô luôn.”
Khương Thư Lan ừ một tiếng, lúc nhận lấy, cô khẽ nhíu mày: “Có thể đổi cho tôi mệnh giá mười tệ không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận