Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 339:

Nếu Khương Thư Lan nói bản thân cô không hề làm nguy hại tới tổ chức, anh nên tin tưởng cô chứ không phải ép buộc cô nhiều lần như vậy.
Khương Thư Lan buông bỏ mọi việc của mình, măng đều đã được phơi nắng, cô nhẹ giọng nói: “Chu Trung Phong, ngay từ đầu, anh không hề tin tưởng em có đúng không?”
Cho tới bây giờ cô chưa từng có suy nghĩ muốn làm hại anh.
Kể cả khi dựa vào bình luận, suy nghĩ đầu tiên của cô cũng là để giúp đỡ anh.
Chuyện duy nhất mà cô làm sai chính là làm mọi chuyện một cách quá sốt ruột mà không có chút che giấu gì hết.
Nghe được lời này, Chu Trung Phong nháy mắt liền trở nên im lặng, anh quả thực đã có chút nghi ngờ cô, từ lúc cô cứu được Lôi Vân Bảo trên xe lửa, đã có mầm mống nghi ngờ nảy lên trong anh rồi.
Sau đó lại đến chuyện đội diệt sói ở trên núi, khiến cho sự nghi ngờ của anh lại càng trở nên lớn hơn.
Sở dĩ anh muốn biết được đáp án như vậy, cũng chỉ là do bất an mà thôi. Bất an mà Khương Thư Lan đã gây ra cho anh. Một đáp án không xác định được.
“Thư Lan....” Môi Chu Trung Phong mấp máy.
“Thực ra em có thể lựa chọn không nói bất cứ gì hết, như vậy anh lên núi sẽ bị thương, cũng sẽ không thể nghi ngờ em được, không phải vậy sao?”
Khương Thư Lan lẳng lặng nhìn anh, ngữ khí đầy bình tĩnh: “Biết vì sao em lại lựa chọn nói ra toàn bộ không?”
Kể cả chút việc nhỏ không đáng kể cũng không buông tha.
“Biết em làm vậy là vì ai không?”
Cô không nói. Chu Trung Phong cũng biết. Khương Thư Lan là vì không muốn anh bị thương, là lo lắng cho an toàn của anh, vậy nên mới nói thẳng ra như vậy.
Trước đó là vì lo lắng quá mức những nguyên nhân bên ngoài, hoặc có thể nói là quá chú ý đến những điểm dị thường của Khương Thư Lan, vậy nên anh đã xem nhẹ chuyện này.
Như vừa được nhắc cho tỉnh, Chu Trung Phong cả kinh: “Anh.....”
Khương Thư Lan cắt ngang lời anh: “Em biết em làm như vậy một cách quá rõ ràng, không phù hợp với một người bình thường nên chuyện anh nghi ngờ em cũng là đương nhiên thôi.”
“Nhưng mà Chu Trung Phong, cho đến bây giờ em chưa từng có suy nghĩ muốn hại anh, điều này em đã nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần rồi, anh không tin tưởng em được sao?”
“Anh tin em mà.”
Nếu không, anh cũng sẽ không nói chuyện này với sư trưởng Lôi, giấu đi những điểm khác thường của cô như vậy.
Khương Thư Lan nhíu mày: “Chu Trung Phong, chúng ta hãy dùng sự thật để nói chuyện đi.”
Cô dựa vào bình luận đã biết được Chu Trung Phong đi tìm sư trưởng Lôi giúp cô che dấu mọi chuyện rồi.
Nhưng sư trưởng Lôi lại điều tra về quá khứ của cô.
Hiện tại cô đang phải chờ kết quả kiểm tra.
Cô muốn biết, đối phương liệu có thể điều tra ra được hay không.
Đợi đến khi có kết quả rồi, cô có nghĩ thế nào cũng thế thôi, sư trưởng Lôi hay Chu Trung Phong cũng vậy, đều không đoán được gì hết.
Khương Thư Lan nói xong, không thèm nhìn đến thần sắc của Chu Trung Phong.
Lập tức cúi đầu làm việc của mình, cô mang hết măng đã phơi nắng bên ngoài vào, để lại một ít để tối dùng, còn lại đều đặt hết vào trong cái bao to, dùng dây thừng buộc chặt lại rồi để vào bên trong tủ bếp.
Cô vừa mới động vào, Chu Trung Phong đã đi theo tận nơi, thấp giọng nói: “Em muốn làm gì anh đều sẽ làm hết.”
Khương Thư Lan vứt cho anh bao đồ rồi đi ra sân, cô vừa đi.
Chu Trung Phong xách theo bao đồ, ngây ngốc tại chỗ.
Lôi Vân Bảo cho hai cánh tay bé nhỏ ra sau lưng, thở dài: “Haiz, dượng à, dượng không biết gì hết!”
“Dỗ dành con gái thì phải có hoa, dượng như thế này hèn gì cô cháu không thèm dượng.”
Chu Trung Phong làm gì có kinh nghiệm chứ, anh đặt bao măng vào trong tủ bếp, cất đi rồi, anh lập tức xách cổ Lôi Vân Bảo lên: “Bớt nói linh tinh lại.”
Thiết Đản dựa vào cửa sổ, vuốt cằm: “Nhưng mà cô của cháu giận thật rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận