Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 644:

Cô ấy cố ý nhấn mạnh mấy chữ cuối: “Không giống tổ yến đoàn trưởng Chu chuẩn bị cho chị, vẫn còn lông vụn.”
“Đúng là kém sang, không xứng với chị đâu!”
Lời này làm Khương Thư Lan nhịn không được mà day day lông mày: “Lệ Mai, cảm ơn em nhưng…” Cô chuyển hướng, chỉ vào tổ yến thô trên đất rồi nói: “Đây là của chị lên núi hái.”
Dứt lời, không khí bỗng yên tĩnh lại.
Mặt Lê Lệ Mai hơi đơ ra một lát nhưng rất nhanh đã cười cười, ra sức khen: “Woa, đây là tổ yến vàng tốt nhất, còn có cả lông dinh dưỡng nữa chứ, nóng hổi ra lò, chị, chị giỏi thật!”
Khương Thư Lan: “...”
Chu Trung Phong: “...”
Sợ nhất là không khí đột nhiên yên ắng đến rợn người.
Đặc biệt là Lê Lệ Mai, cô ấy thay đổi sắc mặt siêu nhanh mà không có chút khó khăn nào, chẳng biết làm kiểu gì nữa.
Cùng một thứ nhưng cô ấy có thể nói theo hai hướng khác nhau. Của Chu Trung Phong là tổ yến thô, toàn lông là lông, của Khương Thư Lan lại là tổ yến đã sơ chế, quả là rất lợi hại.
Khương Thư Lan không nhịn được mà nhéo nhéo mặt Lê Lệ Mai: “Em đúng là lanh lợi mà.”
Hơi ngừng lại, nhìn vào một giỏ đầy tổ yến trắng tinh, cô lắc đầu: “Lệ Mai, số yến này em cầm về đi, chỗ chị đủ ăn rồi.”
Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Lê Lệ Mai đã tắt: “Chị, chị chê tổ yến của em không tốt bằng của anh rể sao?”
Đâu có đâu.
Khương Thư Lan lại lắc đầu: “Là do thứ này quá quý, lần trước em đem đến một giỏ mận xanh chị đã nhận rồi, giỏ yến lần này bán không biết được bao nhiêu tiền, em bán rồi dùng tiền ấy cải thiện cuộc sống cho người trong tộc đi.”
Giỏ tổ yến này không thể do một mình Lê Lệ Mai làm được, chắc chắn là cô ấy cùng người trong tộc làm. Hơn nữa việc làm sạch lông cũng không hề đơn giản, có lẽ tất cả phụ nữ trong tộc đều góp sức mới có thể nhặt hết 8 cân() lông yến rồi đưa đến đây.
[Chú thích: (
) 1 cân= 0.5 kg.]
Nghe vậy, Lê Lệ Mai đã biết Khương Thư Lan là vì muốn tốt cho cô ấy, nhưng cô ấy cũng muốn đối tốt với chị.
Lê Lệ Mai đáng thương nói: “Chị, nhưng số yến này là ông nhỏ đề xuất đến hang đá tìm, cả việc nhặt lông cũng là ông nhỏ dẫn đầu đó.”
Khương Thư Lan không biết rằng tộc Lê chưa từng đoàn kết như vậy.
Khi nhận được tin Khương Thư Lan mang thai cần tổ yến, Lê Lệ Mai chỉ lộ ra chút tin tức thì đàn ông trong tộc đã tự giác tới đảo Đại Châu tìm yến sợi vàng.
Sau khi tìm được, ông nhỏ lại dẫn đầu giúp đỡ nhặt lông, dù ban đêm cũng không nghỉ, mỗi nhà đem hai, ba tổ yến về. Cứ như vậy, chỉ mất một ngày một đêm, tám cân tổ yến đã được sơ chế xong.
Khương Thư Lan nghe xong ngơ ra một chút: “Vì sao chứ?”
Cô thừa nhận quan hệ giữa mình với Lê Lệ Mai rất tốt nhưng không nghĩ mình và người dân tộc Lê quan hệ tốt đến mức họ vì cô tới đảo Đại Châu tìm tổ yến, lại thâu đêm nhặt sạch lông yến cho cô.
Lê Lệ Mai bỗng ngưng cười, nghiêm túc nói: “Chị, chị đừng coi thường bản thân. Chuyện rừng cao su khi trước chị đã giúp đỡ rất nhiều, mọi người đều ghi nhớ trong lòng.”
Sau đó cô ấy nhìn lướt qua Chu Trung Phong: “Hơn nữa mọi người đều biết chị là vợ của đoàn trưởng Chu, mang thai con của anh ấy. Họ không chỉ muốn báo đáp chị mà còn muốn báo đáp anh ấy nên mới làm những việc kia rồi bảo em mang yến đến tặng chị.”
Cô ấy kéo tay Khương Thư Lan, nhỏ giọng nói: “Chị, đáng ra là chúng em nên cảm ơn chị và đoàn trưởng Chu, sau khi rừng cao su được bộ đội tiếp quản thì sản lượng ít nhất tăng gấp đôi, mà người trong tộc bọn em nhận được là tiền thật bạc thật.”
Việc bảo vệ, trồng trọt, mời chuyên gia của rừng cao su đều do bộ đội chịu trách nhiệm, bọn họ còn được chia giống mới mà chuyên gia nghiên cứu ra, tiếp tục trồng trọt, sau đó bộ đội sẽ bán giúp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận