Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1187:

“Không nặng, đó là hơn một cân cá mú.”
Chị ấy nhìn thoáng vào bên trong thăm dò, rồi đè thấp giọng nói: “Chị nghe nói ông bà nội của đội trưởng Chu đến hả?”
Lúc chị ấy nói ra lời này, trong giọng nói không giấu được sự lo lắng.
Thời buổi này, mẹ chồng khó tính rất nhiều, đừng nói tới trưởng bối cao hơn mẹ chồng một bậc.
Nếu bị lăn lộn, Thư Lan không bị tra tấn tới chết à?
Khương Thư Lan ừ một tiếng, cô thấy An An không bú sữa nữa nên kéo áo xuống, ôm bé dỗ dành, cười cười: “Chị đừng lo, ông bà nội của Trung Phong rất tốt.”
“Thật không?”
“Thật mà, chờ chị gặp rồi biết.”
Miêu Hồng Vân cũng yên tâm: “Em nói thế là được, nhưng mà nếu em thật sự bị bắt nạt, vậy cũng đừng nhẫn nhịn, đây là nhà của mình.”
Khương Thư Lan gật đầu, An An sắp đứng được, bé đứng thẳng ở trên đùi cô.
Đứa nhỏ trắng nõn mềm mại, trông vô cùng đáng yêu.
Miêu Hồng Vân cực kỳ hâm mộ.
Vừa liếc nhìn chị ấy, Khương Thư Lan không khỏi nói: “Chị hâm mộ gì chứ? Chẳng phải chị sắp sinh rồi sao, sau này chị còn nhiều thời gian chơi với con.” Thư Lan ngừng một chút rồi hỏi: “Ngày sinh dự định là bao nhiêu vậy chị?”
“Chị đã tám tháng rồi, nên chắc tháng sau, chỉ xem sớm hay muộn thôi.”
Miêu Hồng Vân sờ bụng, trên mặt không giấu được sự dịu dàng.
Đó là hào quang của tình mẹ.
Thấy Miêu Hồng Vân như vậy, Khương Thư Lan vui cho chị ấy.
Sau khi Miêu Hồng Vân đi, Khương Thư Lan đưa cái thùng nhỏ cho mẹ Khương, cô nói: “Mẹ, đây là cá mú chị dâu Miêu mang qua cho.”
“Để đó đi, hồi mẹ làm.”
Mẹ Khương ở hải đảo đã một năm, bà đều đã học cách chế biến mấy loại hải sản.
Khương Thư Lan vâng một tiếng: “Vậy để con kêu Trung Phong đến giết cá.” Ngừng một chút, cô do dự: “Con còn phải đến văn phòng một chuyến.”
Nhóm trái cây bên hải đảo đã sắp bán hết, đợt hàng hóa mới phải nhanh chóng chuyển đi.
Nhưng mà, bây giờ bọn họ còn chưa biết nên vận chuyển như thế nào, đây mới là chuyện quan trọng nhất.
Mẹ Khương thở dài, bà nhìn thoáng qua An An đang bám dính vào Thư Lan, không khỏi nói một câu: “Mẹ biết con bận rộn, nhưng con nhìn con của con muốn con biết nhường nào.”
Từ khi Thư Lan về, bọn nhỏ không cần ai hết, chỉ hận không thể dính trong lòng cô.
Khương Thư Lan trầm mặc, cô nhỏ giọng nói: “Vậy con mang An An đi cùng luôn.”
Bên kia thật sự không thể chậm trễ.
“Đi đi đi, con đưa đứa nhỏ cho cha con và Trung Phong đi, con dẫn theo, một hồi ông bà nội ra, bọn họ muốn gặp đứa nhỏ thì phải làm sao đây?”
Khương Thư Lan nghe vậy, mặt mày cô hớn hở: “Cảm ơn mẹ.”
Nhưng mà, mẹ Khương không biết, Chu Trung Phong cũng phải đi báo cáo tình hình.
Vì vậy, hai đứa nhỏ vừa mới ở cùng cha mẹ được một giờ, cha mẹ đã phải đi ra ngoài.
Nhưng đây là chuyện bất đắc dĩ.
Hai vợ chồng đến văn phòng, sư trưởng Lôi và sĩ quan hậu cần đã chờ sẵn ở nơi đó, còn có cả chính ủy Tống.
Trên cơ bản những quân sư đoàn đều ở đây.
Sau khi Khương Thư Lan vào, cô nói thẳng, rất ngắn gọn: “Trái cây bán rất tốt, nhưng thời tiết quá nóng, thời gian ba ngày sẽ làm hỏng một đám trái cây, đây là chuyện cần giải quyết.”
“Lần này chúng ta vận chuyển trái cây đến thủ đô, ở nhà ga dỡ hàng thì hỏng chừng một phần tư.”
“Mà lần này gặp trời mưa mới có tình trạng tốt như vậy.”
Lời này vừa được nói ra, văn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Trước khi Khương Thư Lan về, bên hải đảo bọn họ cũng không biết gì.
Giờ vừa nghe trái cây bị hư, bọn họ lập tức hít sâu một hơi.
Mọi người đều trở nên trầm mặc.
Một lúc lâu sau, sư trưởng Lôi nói: “Mọi người ngẫm kỹ lại xem có biện pháp nào tốt hơn không.”
Sĩ quan hậu cần nói: “Nếu trái cây đóng hộp, hầu như không có bị hư hỏng gì.”
“Thời gian bảo quản của đồ hộp khoảng chừng sáu tháng, vì vậy sẽ không bị hư hỏng.”
“Nhưng mà, trái cây tươi buôn bán rất tốt, bỏ thì quá đáng tiếc.”
Chính ủy Tống nói: “Nếu bởi vì thời tiết nóng mà dẫn đến trái cây bị hư, nếu bỏ thêm chút băng trong quá trình vận chuyển thì có được hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận