Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1216:

Ngửi thấy mùi, Nháo Nháo theo bản năng mà mở miệng, Khương Thư Lan nhân cơ hội nhúng cùi sầu riêng đưa tới trước mũi Nháo Nháo.
Cô chần chờ một chút, đứa trẻ còn nhỏ, cô không dám để thằng bé nếm thử.
Một giây sau, cái miệng nhỏ của Nháo Nháo kinh hô một tiếng, đầu lưỡi thè ra rồi lại thu vào, nước miếng cũng theo đó chảy ra.
Khương Thư Lan lập tức lấy sầu riêng, cười nói với thằng bé: "Nào, mau gọi mẹ, mẹ, mẹ."
Nháo Nháo không nói gì.
Khương Thư Lan rất kiên nhẫn, cô đã dạy thằng bé hơn mười lần liên tiếp, nhưng Nháo Nháo vẫn không gọi mẹ.
Thế nhưng An An ở bên cạnh xem náo nhiệt đột nhiên tham gia vào cuộc vui, vịn hàng rào nửa đứng lên: “Mẹ.”
Thằng bé còn nói rất to, phát âm tương đối rõ ràng.
Khoảng khắc đó, cả căn phòng chìm trong im lặng.
Khương Thư Lan che miệng, đôi mắt mở to kinh ngạc, lặng lẽ nói với Chu Trung Phong: “Anh nghe thấy chưa?”
Chu Trung Phong cũng có chút kích động, có lẽ đây chính là niềm vui khi được làm cha mẹ.
“Nào, gọi cha đi.”
Anh cũng dạy dỗ đứa nhỏ, giọng điệu dịu dàng khó tả.
An An không để ý đến anh, Nháo Nháo cũng không để ý đến.
Chu Trung Phong kiên nhẫn ngồi xổm xuống trước mặt An An, An An quay đầu sang một bên trèo sang bên kia hàng rào.
Chỉ còn lại có mỗi Nháo Nháo. Bắt được một đứa thì dạy một đứa
“Lại đây gọi cha.”
Chu Trung Phong cúi đầu, đối mặt với Nháo Nháo, anh lại nói.
Nháo Nháo mở miệng, ngay khi Chu Trung Phong sắp kinh ngạc.
Giây tiếp theo.
“Phốc….” Chu Trung Phong bị nước dãi phun đầy mặt, anh theo bản năng lấy tay lau mặt, một tay dính toàn nước dãi.
Anh hít một hơi thật sâu và đề nghị: "Tại sao chúng ta không ném đứa trẻ này đi."
Khương Thư Lan: "..."
Cô trừng mắt nhìn anh một cái: "Đứa trẻ vẫn còn nhỏ, nó không biết nói là chuyện bình thường."
Nói xong còn dùng sức nhéo vào tay và mặt của Nháo Nháo, dạy cho thằng bé một bài học: "Lần sau không được nhổ nước dãi vào người khác, biết không?"
“Khi nhổ…” Thương Thư Lan cầm miếng sầu riêng nhét vào trong miệng Nháo Nháo: “Cái này là để trừng phạt người hư.”
"Sau này con mà còn nhổ nước dãi vào người khác, mẹ sẽ cho con ăn sầu riêng."
Đừng nhìn đứa trẻ tuy mới mười tháng tuổi nhưng đã có thể nghe hiểu lời nói, đôi mắt trong veo tràn đầy thần thái.
Ngay khi cho miếng sầu riêng vào miệng, Nháo Nháo đã cau mày, làn da của thằng bé rất trắng nên khi thằng bé cau mày, toàn bộ cả khuôn mặt của thằng bé đều đỏ bừng.
Nhìn tội nghiệp quá.
Trái tim của Khương Thư Lan đã mềm đi một nửa, cô buộc bản thân không được mềm lòng.
Cô nhìn thằng bé: “Con có nhớ không?”
Nháo Nháo ủy khuất, mím môi không nói chuyện.
Khương Thư Lan: "Con có nhớ không?" Nháo Nháo oa một tiếng khóc lên, khóc khiến cả người đẫm nước mắt.
Khương Thư Lan cũng nhịn không được mà thở dài, ôm Nháo Nháo: "Lần sau con có nhổ nước dãi vào người khác nữa không?"
Thói quen này rất xấu, Nháo Nháo không biết có phải nghe hiểu hay không nên lắc lắc đầu.
Khương Thư Lan lúc này mới không có truy cứu, đem thằng bé đặt vào trong ngực Chu Trung Phong: "Mang thằng bé đi rửa mặt một lần nữa đi."
Giống như một con mèo nhỏ đang khóc.
Nháo Nháo có chút chống cự, ở trong mắt Nháo Nháo, thằng bé và Chu Trung Phong không quen thuộc như vậy.
Không nhịn được giãy giụa đá dá mấy cái chân ngắn ngủn, An An bên cạnh cũng không biết có phải do tâm linh tương thông hay không mà thằng bé vịn rào chắn đứng lên, cố gắng cứu Nháo Nháo.
Tuy nhiên, thằng bé thậm chí còn không thể chạm tới góc quần áo của Chu Trung Phong.
Chính Khương Thư Lan đã ôm An An và dỗ dành thằng bé một lúc, khiến thằng bé từ bỏ cơ hội cứu anh trai mình.
Đêm khuya.
Hai tay Chu Trung Phong gác ở sau đầu, anh nằm trên giường: “Hai đứa nhỏ không thích anh." Giọng điệu có chút ủy khuất.
Mặc kệ là mỗi khi anh bế con hay tắm rửa và thay tã, anh cực kì trông giống như một kẻ buôn người.
Khương Thư Lan mơ màng sắp ngủ: "Vậy thì anh phải tiếp xúc nhiều với bọn trẻ lên, mỗi ngày anh đều tiếp xúc với chúng, bọn chúng sẽ tự nhiên sẽ thân thiết với anh hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận