Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 157:

Nhìn thấy bộ dạng ngạc nhiên kia của Chu Trung Phong, Khương Thư Lan không khỏi cảm thấy buồn cười: “Đứa nhỏ này vừa mới được cứu, chưa có cảm giác an toàn, đợi quen rồi chắc chắn sẽ ngoan hơn thôi.”
Chu Trung Phong có chút bất đắc dĩ, trực tiếp với tay bế Tiểu Thiết Đản lên.
Nhiều đứa nhỏ như vậy, cũng chỉ có Tiểu Thiết Đản là chịu để cho anh bế.
Mà Chu Trung Phong lại không biết Tiểu Thiết Đản thân thiết với anh cũng chỉ để kiểm tra xem anh có đủ tư cách làm chồng của cô cậu bé hay không.
Nếu như không đủ tư cách, Tiểu Thiết Đản sẽ tính toán đẩy anh đi.
Khương Thư Lan và Chu Trung Phong vừa tới toa xe của mình, nhất thời liền bị mấy người ngồi cùng toa xe vây quanh.
“Mấy người vừa rồi đi đâu làm gì vậy?”
“Người phụ nữ kia? Người phụ nữ kia có phải người xấu không?”
“Còn hai người sao lại bế thêm một đứa nhỏ nữa vậy?”
Thấy Khương Thư Lan dẫn một người phụ nữ bế đứa nhỏ tới, bọn họ liền cảm thấy kỳ quái, vậy nên mới nhiệt tình mà nói giúp cho.
Chỉ là bọn họ đi lâu như vậy vẫn chưa quay về, bên ngoài lại truyền đến tiếng súng vang khắp các toa xe.
Mọi người liền nhớ tới việc Chu Trung Phong là quân nhân, tuy rằng sau đó phải cất hành lý nên anh đã cởi quân trang bên ngoài ra thay bằng quần áo bình thường, nhưng ban đầu những hành khách biết được Chu Trung Phong là quân nhân sớm nhất chính là bọn họ!
Mấy người nhiều chuyện muốn hóng hớt lập tức vây quanh Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan thấy mọi người nhiệt tình, không khỏi nhìn thoáng qua Chu Trung Phong.
Chu Trung Phong gật đầu.
Khương Thư Lan lúc này mới nói: “Người phụ nữ bế đứa nhỏ kia chính là kẻ buôn người!” Cô chỉ vào đứa nhỏ đang bế trong lòng: “Đây chính là đứa nhỏ mà lúc trước cô ta lừa bán.”
“Kẻ buôn người sao!?” Thanh âm của mọi người lập tức thay đổi.
Trên toa xe này có mấy người đều đã làm cha mẹ, họ ghét nhất là bắt cóc trẻ em để bán.
Vì vậy trong lòng đầy căm phẫn, đợi khi mọi người mắng chửi xong, Chu Trung Phong mới nói: “Các vị đồng chí, tôi còn phải đi thẩm vấn bọn buôn người, vợ và con tôi, đành nhờ mọi người chăm sóc một chút.”
Thanh âm của anh cực kỳ chân thành.
Đây mới là nguyên nhân chủ yếu mà anh đưa Khương Thư Lan về toa xe của bọn họ.
Bọn buôn người kia không thể thẩm vấn trong chốc lát là xong được, Khương Thư Lan phải một mình trông chừng hai đứa nhỏ, anh thực sự không an tâm chút nào.
Còn Khương Thư Lan lại có chút kinh ngạc nhìn anh, cô không ngờ Chu Trung Phong lại có thể cẩn thận đến mức này.
Mấy hành khách cùng toa biết Chu Trung Phong phải đi thẩm vấn bọn buôn người, không chăm sóc hay để ý đến vợ con được, sao có thể từ chối được chứ?
Mọi người đều nói: “Đồng chí, anh cứ đi lo việc thẩm vấn đi, vợ và con anh ở đây, chúng tôi sẽ để ý giúp anh!”
“Anh yên tâm, nhất định sẽ không để cho bọn người xấu tiếp tục trà trộn vào toa xe chúng ta nữa đâu.”
Có thể được nằm trong toa giường nằm, những hành khách này đều có điều kiện không tệ chút nào, đa số bọn họ lại rất giản dị nhiệt tình.
Có được sự đồng ý rồi, Chu Trung Phong nói lời cảm ơn với mọi người.
Lại lo lắng mà nhìn thoảng qua Khương Thư Lan, Khương Thư Lan hướng về phía anh mà gật đầu.
Chu Trung Phong thấp giọng mà dặn dò: “Anh sẽ nhanh chóng quay trở về.”
Thân phận của quân nhân chính là như vậy, bảo vệ tổ quốc là thiên chức của bọn họ, loại chuyện tán tậm lương tâm kia, bọn họ không thể nào không quản được.
Vậy nên bọn họ chỉ có thể cố gắng mà thôi.
Khương Thư Lan nhẹ nhàng gật đầu: “Anh đi đi, nhớ cẩn thận một chút.”
Thanh âm nhẹ nhàng, như thể người vợ nhỏ đang dặn dò chồng mình.
Lòng Chu Trung Phong nóng lên, anh nhanh chóng rời đi.
Anh vừa đi, Khương Thư Lan lại bị mọi người vây quanh: “Nữ đồng chí à, chồng cô chính là anh hùng đó!”
“Đúng vậy, vừa rồi tôi có nghe thấy tiếng súng, hẳn là do anh ấy đúng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận