Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1033:

Lúc như thế này, lừa gạt cậu bé là không có ý nghĩa.
Lôi Vân Bảo cũng thông minh hơn những đứa trẻ bình thường khác.
Nghe thấy lời này của Khương Thư Lan, Lôi Vân Bảo hoảng sợ: “Mẹ cháu không cần cháu nữa ư?”
Cậu bé tựa như một con thú con bị thú mẹ vứt bỏ.
Kinh ngạc bàng hoàng, sợ hãi, buồn bã khổ sở,... đủ loại cảm xúc đan chéo vào nhau.
Khương Thư Lan ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu bé, hỏi: “Tiểu Bảo, mẹ cháu bị bệnh đúng không?”
Lôi Vân Bảo sửng sốt, tiếp theo, cậu bé chần chờ gật đầu.
Mẹ bị bệnh rồi, mẹ không nhận ra cậu bé.
“Mẹ cháu đi là để chữa bệnh, khi nào mẹ cháu hết bệnh rồi thì mới có thể sống cùng với Tiểu Bảo, vĩnh viễn không xa rời nhau!”
Lời nói của cô khiến cho lòng cậu bé được an ủi rất nhiều.
Lôi Vân Bảo ngây người một lúc, giọt nước mắt trong suốt còn treo trên lông mi, theo bản năng hỏi lại: “Thật vậy chăng?”
“Mẹ cháu chỉ là đi chữa bệnh, khỏi bệnh rồi sẽ trở lại sống với cháu? Vĩnh viễn không xa rời nhau sao?”
Khương Thư Lan gật đầu, giọng nói vô cùng nghiêm túc: “Đương nhiên rồi, nếu không phải đi chữa bệnh, mẹ cháu cũng không muốn rời xa Tiểu Bảo.”
“Thế nếu mẹ cháu không đi chữa bệnh.”
Như thế cũng có thể không rời xa nhau.
Khương Thư Lan lắc đầu: “Nhưng mà nếu mẹ cháu không đi chữa bệnh thì sẽ không nhận ra Tiểu Bảo.”
Lôi Vân Bảo nghĩ tới lúc mẹ phát bệnh, thật là đáng sợ.
Như là một người phụ nữ xấu.
Cậu bé theo bản năng rùng mình một cái: “Vậy thì thôi, để mẹ cháu đi chữa bệnh thôi.”
Khương Thư Lan ừ một tiếng, nắm tay cậu bé, nhìn về phía con thuyền lớn: “Chờ Tiểu Bảo trưởng thành, bệnh của mẹ cháu cũng khỏi hẳn, lúc đó hai mẹ con có thể vĩnh viễn ở bên nhau.”
Lôi Vân Bảo nghe thấy lời này, đôi mắt sáng rực lên, mong đợi mà nhìn về phía con thuyền lớn kia.
“Phải mất bao lâu?”
“Cô cũng không biết, phải đợi đến khi Tiểu Bảo trưởng thành mới biết được.”
Lôi Vân Bảo nhìn theo con thuyền lớn rời đi: “Cháu rất muốn hiện tại đã trưởng thành.”
Như vậy thì có thể vĩnh viễn ở bên mẹ không xa rời.
Khương Thư Lan mỉm cười, cô nắm tay cậu bé, nhìn mặt trời từ từ dâng lên ở trên chân trời xa xa, mặt trời ấm áp và sáng ngời.
Phảng phất có thể mang tới vô hạn hy vọng cho con người.
Khương Thư Lan nói với Lôi Vân Bảo: “Tiểu Bảo, chắc chắn mẹ cháu sẽ khỏi bệnh.”
Không biết vì sao, cô vô cùng tin tưởng Trần Mỹ Cầm sẽ khỏi bệnh.
Sẽ biến thành một người khỏe mạnh, không lo âu suy nghĩ gì, không bao giờ phải đau khổ vì con trai bị bắt đi.
Lôi Vân Bảo trầm giọng vâng một tiếng: “Nhất định sẽ khỏi.”
Hai người nhìn theo con thuyền lớn hoàn toàn biến mất ở trên mặt biển.
Lúc này Khương Thư Lan mới dẫn Lôi Vân Bảo lén lút trở về phòng bệnh trong bệnh viện, vốn tưởng rằng chẳng có ai hay biết chuyện này.
Nhưng mà... Không nghĩ tới bị La Ngọc Thu đúng lúc phát hiện.
Hai người bọn họ vừa đến nơi, La Ngọc Thu đã chặn ở cửa phòng bệnh: “Hai cô cháu đi đâu?”
Khương Thư Lan nhìn thoáng qua Lôi Vân Bảo, ho nhẹ một tiếng: “Bác sỹ La, Tiểu Bảo buồn tè, tôi dẫn cháu đi nhà vệ sinh.”
La Ngọc Thu cười như không cười, không nói tin, cũng chưa nói không tin lời này.
Khoanh hai tay trước ngược, giọng nói không nặng không nhẹ: “Không có lần sau.”
“Cậu bé còn đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, lúc này tốt nhất nên ở lại viện theo dõi.”
“Cần ít nhất ba ngày. Không phải tôi hù dọa cô, tối hôm qua cậu bé mới bị sốt cao, sáng nay tốt nhất không nên đi ra ngoài, bị gió lạnh thổi thì không tốt.”
Bị gió thổi thì bệnh dễ bị nặng thêm.
Khương Thư Lan trong lòng thấp thỏm, cô không những dẫn cậu bé đi ra ngoài, còn đưa cậu bé ra bờ biển, nơi này không chỉ gặp gió, mà còn gặp biển.
Cô âm thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng thân thể của Tiểu Bảo khỏe hơn, tiếp theo đừng lại phát sốt.
Cũng không biết là Khương Thư Lan hứa nguyện có tác dụng hay là bản thân cơ thể Lôi Vân Bảo đã khỏe rồi.
Tới ngày thứ ba, cậu bé đã hoàn toàn hết sốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận