Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 170:

Chỉ cảm thấy áo bông trên người sợ là không mặc được nữa, phải nhanh chóng cởi ra thay áo khác.
Hai đứa nhỏ cũng nóng đến lè lưỡi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
Chu Trung Phong cũng lo lắng về điểm này, sau khi nói xong với nhân viên tàu rồi liền tìm tạm một phòng để Khương Thư Lan đi thay quần áo.
Khương Thư Lan nhìn cách đó không xa bọn buôn người đang bị áp giải đi chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Xử lý những kẻ buôn người kia có lâu không?”
Chu Trung Phong lắc đầu: “Anh vừa để cho cục cảnh sách Dương thành tiếp nhận người rồi.”
Vừa vặn có được chút thời gian rảnh rỗi, chỉ là thời gian của anh phải đi xử lý mấy kẻ buôn ngời.
Khương Thư Lan lúc này mới yên tâm mà dẫn đứa nhỏ vào phòng khoang tàu.
Sau khi cởi áo bông ra, cô liền lấy trong hành lý ra một chiếc áo sơ mi màu nhạt, kiểu dáng của chiếc áo sơ mi này không giống với những người khác, do chị dâu ba tự tay may.
Hơn nữa Khương Thư Lan thấy ở thành phố lớn như Dương thành này có rất ít người thắt hai bím tóc, đa số đều chỉ thắt một bím.
Vậy nên cô cũng nhập gia tùy tục, biến hai bím tóc thành một bím tóc nhẹ nhàng mà đặt sang bả vai bên trái.
Sau đó lấy một bộ quần áo ra cho Tiểu Thiết Đản, về phần quần áo của Lôi Vân Bảo.
Khương Thư Lan cho cậu bé mặc quần áo mùa hè của Tiểu Thiết Đản, cũng may là dù Lôi Vân Bảo nhỏ hơn một tuổi, nhưng cơ thể rất khỏe mạnh, quần áo của Tiểu Thiết Đản mặc lên người cậu bé không bị quá rộng, mà rất là vừa vặn thoải mái.
Tiểu Thiết Đản thấy Lôi Vân Bảo mặc quần áo của mình, nháy mắt ra hiệu, nhỏ giọng nói: “Chúng ta coi như là anh em ruột rồi.”
Lôi Vân Bảo cũng nói gì đó, cái tay mập mạp túm lấy quần áo, chỉ cảm thấy không hợp chút nào.
Lúc Khương Thư Lan dẫn hai đứa nhỏ đi ra, Chu Trung Phong lập tức không thể rời mắt khỏi cô được.
Khương Thư Lan thực sự rất xinh đẹp, trút bỏ áo bông lớn liền lộ ra dáng người yểu điệu.
Làn da trắng sáng như ngọc, mặt mày đẹp như tranh vẽ, mái tóc đen nháy đặt ở trước ngực, lúc cúi đầu liền lộ ra phần gáy mảnh khảnh, dịu dàng tao nhã không nói được thành lời.
Chu Trung Phong thoáng run rẩy, đối diện với ánh mắt thấp thỏm của Khương Thư Lan, anh ho nhẹ một tiếng: “Nhìn đẹp lắm!”
Khương Thư Lan nhịn không được mà đỏ mặt, vân vê lấy tay áo.
Tiểu Thiết Đản và Lôi Vân Bảo ở bên cạnh cũng nhịn không được mà nói: “Cô là người đẹp nhất!”
“Dì xinh đẹp là người đẹp nhất!”
Cảnh tượng này khiến cho bầu không khí khẩn trương ở trên xe lửa dường như tiêu tan đi một chút.
Chu Trung Phong nói: “Đi thôi, bọn buôn người đang ở phòng bên cạnh đợi, trước tiên đi gặp bọn họ cái đã!”
Anh vẫn luôn đứng canh giữ ở trước cửa, không thể để lạc mất vợ và đứa nhỏ được, bọn buôn người lại càng không thể để mất.
Đợi khi Khương Thư Lan vừa đi vào.
Người phụ nữ buôn người kia lập tức nhìn qua, lúc Khương Thư Lan bế Lôi Vân Bảo, ánh mắt cô ta lập tức lộ ra vẻ độc đoán.
Nếu như không phải vì người phụ nữ trẻ kia, cô ta đã không ra nông nỗi này!
Thấy đối phương có chút dọa người, Khương Thư Lan lập tức lui về phía sau mấy bước, còn chưa kịp quay người lại.
Chu Trung Phong liền che chắn ở giữa hai người bọn họ, ánh mắt anh nhìn lướt qua người phụ nữ buôn người kia, âm thanh lạnh lùng nói: “Không ngờ những người này vậy mà sẽ bị tử hình.”
Những đứa nhỏ đã qua tay bọn họ thực sự rất nhiều.
Đã đạt tới tiêu chuẩn để bị tử hình rồi.
Câu này vừa nói ra, bọn buôn người đang có mặt tại đó liền hoảng sợ mà lao xao với nhau.
Ngay cả người phụ nữ buôn người lúc trước còn mang ánh mắt trả thù cũng bất giác đặt mông xuống đất, hoàn toàn trở nên xụi lơ.
Tuy biết việc này đã làm thì sẽ không thể quay đầu, nhưng vẫn luôn ôm tia hy vọng sẽ gặp may, sau đó được rửa tay bằng chậu vàng.
Nhưng số tiền này đến nhanh quá khiến cho bọn họ đánh mất đi chính mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận