Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 580:

Lúc Trâu Dương hỏi lại lần nữa câu hỏi vừa rồi, Trâu Dược Hoa khó mà không xấu hổ cho được, nhưng trước mặt con mình, lại còn là đứa con khiến hắn ta tự hào nhất, cũng là đứa con mà anh ta yêu thương nhất.
Hơn nữa còn là đứa con vừa sống lại, anh ta hiểu rất rõ mức độ tài giỏi của con mình.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đành nói thẳng ra luôn: “Lúc đi xem mắt, cha bị dì Mẫn Vân đổi số nhà, lúc này mới đi xem mắt phải cô ta, hơn nữa....”
Anh ta ho nhẹ một tiếng: “Lúc trước cha cưới dì Khương của con, trong lòng vẫn có chút không cam lòng!”
Đời trước sau khi anh ta thành thủ phủ rồi, rất nhiều người đều nói, một người mới chỉ tốt nghiệp cấp ba như Khương Thư Lan, một người chỉ biết ở nhà chăm sóc cho chồng con lo việc bếp núc như cô không xứng với anh ta.
Một lần, hai lần, ba lần.
Nhiều lần như vậy, lại thêm vợ đầu quang minh chính đại mà quay về, còn dẫn theo đứa con út của anh ta.
Hóa ra năm đó khi vợ cả ra nước ngoài, không những không tái giá, lại còn sinh cho anh ta một đứa con trai mũm mĩm.
Một mình nuôi đứa nhỏ lớn lên.
Điều này sao có thể không khiến cho Trâu Dược Hoa không cảm động được chứ?
Nhưng mà dù xúc động thì xúc động, anh ta vẫn phải nhận rõ một điều.
Trước khi vợ cũ quay về, anh ta phải cưới một người vợ khác về để chăm sóc cho con và mẹ của anh ta, trở thành hậu phương vững chắc cho anh ta.
Đời trước Khương Thư Lan có thể gánh vác được hết chính là chuyện dĩ nhiên.
Đến lượt Giang Mẫn Vân thì lại vô cùng khó khăn.
Tất cả đều vô cùng rối rắm với anh ta.
“Vậy nên? Cha, cha vì thấy Giang Mẫn Vân trẻ, lại còn là sinh viên đại học nên mới lấy cô ta sao?” Trâu Dương nhíu mày, cậu nhóc nói thẳng ra hết.
Cha cùng với con trai thảo luận về vấn đề nên cưới ai về, thế nào cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Nhất là khi con trai còn đang mang tâm trí của người trưởng thành.
Trâu Dược Hoa có chất mất tự nhiên mà sờ sờ chóp mũi: “Dương Dương....”
Tốt xấu gì cũng phải nể mặt người làm cha này chứ.
Trâu Dương thấy cha mình như vậy thì thở dài: “Cha, dì Khương ở bên đó, còn có thể hay không?”
Đối với cậu nhóc, người mẹ kế tốt nhất vẫn luôn là Khương Thư Lan.
Chịu được mệt nhọc, thái độ làm người rất tốt, đối xử với người khác cũng chân thành, cậu nhóc cùng với Tiểu Mĩ không phải con ruột của cô, nhưng cô lại đối xử với bọn họ như thể bọn họ là do cô sinh ra vậy.
Thậm chí vì có thể chăm sóc hai anh em bọn họ tốt một chút mà cả đời này không hề sinh con.
Trâu Dương không biết được có ai trên đời tốt hơn được Khương Thư Lan hay không.
Cha của cậu nhóc lại bị bằng cấp cùng với tuổi tác của Giang Mẫn Vân làm cho mờ mắt.
Nhưng Trâu Dương không biết được rằng ở bên ngoài, bởi vì đẩy ngã Trâu Dương nên trong lòng cảm thấy không yên tâm mà Giang Mẫn Vân đã cố ý tới bệnh viện, lúc này mới nghe được những lời vừa rồi.
Răng nanh của cô ta đều đã cắn chặt lại kêu lên răng rắc.
Trâu Dương sống lại rồi!
Trâu Dương cho rằng cô ta không hề biết Khương Thư Lan.
Người lúc trước khiến Giang Mẫn Vân sợ hãi, lúc sau khiến Giang Mẫn Vân căm phẫn.
Cô ta sao lại không biết Khương Thư Lan chứ? Rõ ràng gia cảnh của cô ta tốt hơn Khương Thư Lan, học vấn tốt hơn, thậm chí thân phận cũng tốt hơn Khương Thư Lan.
Dựa vào cái gì mà nói cô ta không bằng Khương Thư Lan?
Mà hai người bên trong phòng bệnh vẫn tiếp tục nói chuyện.
Sau khi Trâu Dương nói câu kia, Trâu Dược Hoa trầm mặc: “Dương Dương, chuyện đã qua rồi đừng nghĩ đến nữa, cha với Khương Thư Lan đã không còn khả năng nữa rồi.”
“Cô ấy đã lấy chồng quân nhân, hơn nữa nghe nói còn mang thai luôn rồi.”
Lúc nghe được lời này, đến bản thân anh ta cũng không nhận ra được trong giọng nói của mình có mang theo mấy phần ngơ ngẩn cùng tiếc nuối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận