Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1261:

Tại sao anh ấy lại không nghe thấy?
Dựa theo khoảng cách giữa hai nhà, nếu nhà họ Chu có chuyện gì, người nhà bọn họ đều có thể biết được.
Nhìn vẻ mặt đang hóng hớt của đoàn trưởng Na, Chu Trung Phong nói: “Rảnh rỗi lắm sao?”
Đoàn trưởng Na sờ sờ cái mũi, thầm nghĩ người này thật là nhàm chán.
Lời nói cũng không nói quá ba câu.
Anh ấy thở dài: “Không hiểu sao Khương Thư Lan lại yêu một người giống hũ nút như cậu.”
Thật sự không thú vị chút nào.
Thật nhàm chán biết bao khi phải sống với một người như Chu Trung Phong.
Chu Trung Phong đang định rời đi, bỗng nhiên anh nói: “Vợ tôi rất thích tôi.”
Nói xong, anh sải bước đi, không thèm nhìn vẻ sắc mặt của đoàn trưởng Na.
Đoàn trưởng Na sờ đầu: “Này, cái thằng này, nó đang thể hiện tình cảm với tôi à?”
Anh ấy hướng đến bóng lưng Chu Trung Phong quát: “Vợ tôi cũng thích tôi.” Cứ như thể anh ấy không có vợ vậy.
Thật không may, Chu Trung Phong đã đi xa, hoàn toàn phớt lờ anh ấy.
Sau khi về đến nhà, Chu Trung Phong cởi áo khoác, cất cặp sách, sau khi ăn xong đột nhiên nói với mọi người: “Cha mẹ bên kia gọi điện thoại đến nói muốn có ảnh gia đình, mọi người xem xem, khi nào có thời gian rảnh thì ra ngoài chụp một bức ảnh." Ngay khi những lời này rơi xuống, bàn ăn đột nhiên yên tĩnh.
Mẹ Khương ở bên cạnh nói: "Chúng ta có nên đến Dương Thành để chụp hay không? Nó có hơi xa?"
Mấy người Thư Lan còn trẻ thì không sao, nhưng ông Chu và bà Chu có thể không chịu được sự dày vò.
Khương Thư Lan đặt đũa xuống và nói: "Nếu muốn chụp ảnh thì không cần phải đến Dương Thành, con sẽ mượn máy ảnh của bác sĩ La và nhờ cô ấy đến chụp ảnh gia đình cho chúng ta."
Mọi người đều biết rằng La Ngọc Thu đã mua một chiếc máy ảnh.
Tuy nhiên, Khương Thư Lan phải mở miệng để nợ ân tình.
Chu Trung Phong kinh ngạc nhìn sang: “Bác sĩ La mua máy ảnh à?” Anh trầm ngâm như có suy nghĩ.
Đột nhiên anh và Khương Thư Lan hai người liếc mắt nhìn nhau, Khương Thư Lan nhanh chóng hiểu ý anh: “Ý anh là, chúng ta cũng mua một cái sao?”
Chu Trung Phong ừ một tiếng: “Như vậy thì chúng ta có thể chụp nhiều ảnh hơn cho cha mẹ anh.”
Dùng đồ của người khác không thuận tiện bằng dùng đồ của mình.
Nói xong, anh còn liếc nhìn thoáng qua Nháo Nháo và An An đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ được dì Lý và bà Chu cho ăn.
Hiện tại bọn nhỏ đã bắt đầu cho ăn dặm thêm, mỗi người đều bưng một bát sữa trứng nhỏ dầu mè, ngậm miệng nhỏ ăn, không ngừng giục bọn họ cho ăn.
Điều quan trọng nhất là chụp thêm mấy bức ảnh cho hai đứa trẻ này.
Vì bọn họ ở xa căn cứ Tây bắc và không thể quay lại, anh sẽ thay đổi cách thức và để cho ông bà nội có thể nhìn thấy cháu mình.
Khương Thư Lan cảm thấy đề nghị này rất hay, những bức ảnh không chỉ có thể được gửi đến Căn cứ Tây Bắc mà còn có thể gửi đến nhà mẹ đẻ của cô.
Anh trai và chị dâu không biết họ nhớ bọn họ như thế nào.
Vì vậy, chiếc máy ảnh trị giá vài trăm đồng, chỉ như thế này, đã quyết định mua nó trong vài lời.
Những người già bên cạnh toàn bộ quá trình cũng không ngắt lời.
Bởi lẽ biết tài chính của đôi vợ chồng trẻ, bọn họ vẫn có thể chi trả được.
Động tác của Khương Thư Lan rất nhanh và hẹn Tề Phương, người sẽ đi mua quần áo ở cửa hàng bách hóa Dương Thành.
Sáng sớm hôm sau, hai người ra bến tàu đón thuyền, chuẩn bị đi Dương Thành.
Khi đi đến bến tàu, Khương Thư Lan luôn cảm thấy có những đứa trẻ đi theo cô, khi cô quay đầu lại, cô nhìn thấy ba đứa con riêng của Tề Phương.
Khương Thư Lan sững sờ một lúc: "Đứa trẻ nhà chị đi theo sao?"
Tề Phương đang mang một chiếc túi nhỏ, cô ấy nghe thấy điều này, quay đầu lại và giậm chân một cách giận dữ: "Mấy đứa đừng có mà được một tấc lại muốn tiến thêm một bước! Tiền bữa sáng đã đưa cho mấy đứa, mấy đứa còn đi theo làm gì?"
Cô ấy từ trước đến nay chưa bao giờ ngược đãi bọn nhỏ, tiền mua cơm cũng là cô ấy cho.
Hai bên luôn giữ thái độ nước sông không phạm nước giếng.
Những đứa trẻ ở phía sau, anh cả cõng em gái út trên lưng: "Cô phải mua một cuốn truyện tranh cho em gái."
Bạn cần đăng nhập để bình luận