Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1369:

“Con đi vào chẳng phải đã biết rồi sao?”
Mang theo vài phần hư còn có vài phần xúi giục.
An An không mắc lừa nói: “Cha cha, cha muốn con bị mẹ mắng, cha hư quá.”
Nói xong cậu nhóc đem mông lên trước mặt Chu Trung Phong uốn éo rồi chạy ra.
Thời điểm mẹ đỡ đầu đếm tiền nhất định không thể bị quấy rầy, bằng không sẽ bị tét vào mông.
Bà nội Chu không nhịn được cười: “An An này có cái bộ dạng không biết là giống ai đây?”
Dù sao lúc Trung Phong còn nhỏ cũng không khôn khéo bằng An An được.
Đúng là một cái hũ nút.
Chu Trung Phong mặt đen lại: “Bà à, con của con thì đương nhiên là giống con rồi.”
Không thì cũng giống với Thư Lan.
Bà nội Chu cười tủm tỉm không nói.
Đi chiếu cố hài tử đi.
Chu Trung Phong đẩy cửa đi vào, nhìn đến Khương Thư Lan đang ngồi trên giường tre, giữa giường đặt một chiếc chăn xếp ngay ngắn, trên mặt chăn đầy những tờ tiền.
Khuôn miệng nhỏ của cô lúc đóng lúc mở, nói năng hùng hồn lý lẽ, một tờ, hai tờ, ba tờ, bốn tờ, năm tờ.
Một lần lại một lần nữa, không hề phiền toái.
Chu Trung Phong nhịn không được mà bật cười: “Thư Lan?”
“Vâng? Chu Trung Phong, em có nhiều tiền thật này.”
Đôi mắt Khương Thư Lan sáng lấp lánh nhìn anh, trong tay giơ lên một xấp tiền mặt.
“Đúng, em là một tiểu phú bà.”
Khương Thư Lan nghe xong mặt mày liền hớn hở.
Chớp mắt đã đến tháng tư, Khương Thư Lan bận rộn làm việc bận rộn như vậy, rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi.
Cô hiếm khi được nghỉ phép, ở nhà chăm sóc các con.
Trong nhà náo nhiệt vô cùng, Tiểu Thiết Đản ở giữa nhảy một bậc, hiện tại đã nhảy được năm cấp, Lôi Vân Bảo không phải là người có thiên phú học tập, cho dù có ảnh hưởng từ Tiểu Thiết Đản thì thành tích vẫn đi lên rất chậm, căn bản hai người chỉ kém nhau một bậc, bây giờ đã thành kém nhau hai bậc.
Lôi Vân Bảo cũng là học sinh năm 3.
Chỉ là Tiểu Thiết Đản bây giờ có suy nghĩ muốn tách ra khỏi Lôi Vân Bảo, làm cho Lôi Vân Bảo có cảm giác bất an.
Mỗi ngày tan học trở về, cậu đều đi theo Tiểu Thiết Đản về nhà, làm cho đối phương đi nhanh thêm mấy bước.
Vậy mà vẫn có thể đuổi kịp bước chân Tiểu Thiết Đản.
Mà Nháo Nháo và An An đúng là không hợp tuổi, như chó mèo cắn xé nhau.
Mỗi lần các ca ca đang học đều muốn quấy rối quậy phá.
“Anh à, tại sao lại làm bài tập vậy?”
Nháo Nháo đưa ra mười vạn câu hỏi, cứ vây quanh dưới chân bàn của Tiểu Thiết Đản, không ngừng ôm ôm.
Khương Thư Lan ôm Nháo Nháo đến lồng ngực: “Bởi vì anh con muốn nỗ lực học tập, sau này tham gia thi đại học thì mới có thể đỗ.”
“Thi đại học là cái gì?”
Chuyện này làm khó Khương Thư Lan rồi, cô thi đại học cũng lâu lắm rồi, cô còn bị đình chỉ thi đại học, tốt nghiệp trễ hơn với đám bạn cùng trang lứa.
Trên mặt cô hiện lên một tia chua xót: “Thi đại học sao, có thể hiểu như là cơ hội để cá chép nhảy hóa Long Môn().”
[Chú thích: (
) Cá chép nhảy hoá Long Môn: Cá chép hóa rồng, một bước lên mây.]
“Mẹ từng tham gia thi đại học sao?”
Khương Thư Lan trầm mặc, lắc đầu: “Không có.”
“Mẹ ơi, tại sao mẹ lại không tham gia thi đại học?”
An An vốn là đứa an tĩnh, nhưng cũng đi đến hỏi.
Khương Thư Lan cười một cái: “Bởi vì bây giờ không có thi đại học.”
“Hả?”
“Vậy tại sao anh Tiểu Thiết Đản lại muốn học tập?”
Cũng không có thi đại học, vậy mà vẫn muốn đi học, không phải là quá lãng phí sao?
“Bởi vì bây giờ không có thi đại học, nhưng người ta vẫn muốn học tập, học tập là chuyện cả đời, học đến lúc già vẫn còn thứ để học.”
Hai đứa nhỏ có cái hiểu có cái không.
An An trong mắt mang theo vài phần hiếu học: “Mẹ ơi, con có thể xem sách giáo khoa của mẹ không?”
Sách giáo khoa của Tiểu Thiết Đản đều bị cậu cướp đi mất.
Khương Thư Lan suy nghĩ một hồi cảm thấy đây là thời điểm thích hợp để cho hai đứa nhỏ nhìn thấu cuộc đời, cũng có thể bắt đầu bồi dưỡng phổ cập kiến thức.
Cứ mỗi ngày cho hai đứa đi cùng Tiểu Thiết Đản và Tiểu Bảo là được.
Cô gật gật đầu: “Vậy các con chờ mẹ một lát.”
Thời điểm cô xuất giá có một đống sách giáo khoa cao trung, cô đều đem đến hải đảo hết.
Ngần ấy năm rồi nhưng đống sách ấy vẫn còn nguyên vẹn, được giữ kĩ cẩn thận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận