Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 183:

Tiểu Lưu là cảnh vệ bên cạnh sư trưởng Lôi, cảm thấy thế nào cũng không tới phiến Tiểu Lưu phải đi kéo thuyền.
Tiểu Lưu bĩu môi nói: “Tôi tới để đi đón tiểu tổ tông.”
Tiểu tổ tông kia chính là Lôi Vân Bảo, đợi đến khi nhìn thấy được Lôi Vân Bảo rõ ràng rồi, Tiểu Lưu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Hơn nữa, phó đoàn Chu, chị dâu, sư trưởng Lôi kêu tôi đi tới đón hai người cùng quay trở về.”
Cùng ăn một bữa cơm, coi như cảm tạ đối phương đã cứu được Lôi Vân Bảo.
Chu Trung Phong không trực tiếp trả lời, mà chỉ nhìn về phía Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan cảm thấy không được tốt cho lắm, bọn họ vừa mới tới đảo, nhà của mình còn chưa về, mà đã đi tới nhà họ Lôi, như vậy sẽ ảnh hưởng không được tốt cho lắm.
Tiểu Lưu nói: “Chị dâu, nhà mà anh chị vừa mới xin được, trong bếp vẫn chưa có nồi. Lúc này cũng chưa thể ăn cơm được, chi bằng đi tới nhà họ Lôi để giải quyết trước, đợi em đi xử lý việc bên trong nhà bếp cho chị, những chuyện khác em không nói, nhưng thu dọn gian bếp chính là sở trường của em đó.”
Lôi Vân Bảo cũng ôm đùi Khương Thư Lan nói: “Dì xinh đẹp, dì đi cùng với cháu đi, có được không?”
Đều đã nói đến đây rồi, Khương Thư Lan đương nhiên không thể cự tuyệt được nữa, cô đi theo bọn họ, chân giẫm lên bờ cát, dừng lại trước xe jeep đang đậu trên con đường đầy bùn.
Bọn họ vừa dừng lại, đằng sau lưng đã đầy tiếng người bàn tán.
“Mọi người nhìn thấy chiếc xe kia chưa? Chính là xe của sư trưởng Lôi đó, kể cả là sờ vào ông ấy cũng không cho đâu.”
“Sao tôi nhìn bộ dạng của Tiểu Lưu như thể là đang đi tiếp đón vợ của phó đoàn Chu vậy chứ?”
“Anh không nhìn nhầm rồi đó chứ? Vợ phó đoàn Chu là ai mà phải khiến sư trưởng Lôi đón tiếp đặc biệt đến như vậy?”
“Cũng không biết nữa, cảm giác vợ phó đoàn Chu có gì đó rất đặc biệt, nếu không cũng không thể tranh được người với cháu gái vợ của chính ủy Tống như vậy.”
Lời này vừa thốt ra, xung quanh liền trở nên im lặng.
Có người hiểu chuyện liền thấp giọng than thở một câu: “Nhìn thấy bộ dáng xinh đẹp như vậy, rất mê hoặc lòng người, không ngờ vậy mà có thể làm ra chuyện tranh được đàn ông với người khác kiểu đó.”
Lời này thốt ra, Vương Thủy Hương từ trên thuyền nhảy xuống không quan tâm gì hết, chị ấy chỉ biết đồng chí Khương Thư Lan là người rất tốt!
Sao có thể để bọn họ nói những lời cay nghiệt như vậy được.
Vương Thủy Hương lúc này mới chống nạnh nói: “Mấy người chuyên đi nói linh tinh, chỉ biết nói xấu sau lưng người khác thôi!”
“Mấy người có dám nói mấy lời vừa rồi trước mặt đồng chí Khương Thư Lan không?”
Xung quanh không còn ai nói gì thêm nữa.
Bọn họ có dám nói không?
Đương nhiên là không dám rồi!
Chỉ có thể lén lút mà nói sau lưng được thôi!
“Vương Thủy Hương, cô đừng có ở đây mà giả làm người tốt!”
“Tôi khinh, có ai mà nói lại được mấy người, mấy người ở đây có ai mà không muốn tranh chồng với đồng chí Khương Thư Lan hả?”
“Nếu tác phong của đồng chí Khương Thư Lan có vấn đề, vợ của chính ủy Tống có thể ngồi yên được sao? Có thể để chính ủy Tống buông tha cho cô ấy được sao? Vậy mà cuối cùng mấy người lại ở đây nói mấy lời chua ngoa khó nghe lại còn hàm hồ như vậy.”
Nói về việc cãi nhau thì không ai qua được Vương Thủy Hương hết, đối phương cãi với chị ấy không khác nào lấy trứng chọi đá.
Vương Thủy Hương cứ vậy mà đại thắng quay về!
Mấy loại đàn bà hay dị nghị kia, còn muốn nói xấu đồng chí Khương Thư Lan, không biết nhìn lại bản thân mình tốt đẹp đến mức nào đi.
Nhà họ Lôi.
Từ sau khi cháu trai được cứu về, sư trưởng Lôi phấn chấn đến cả đêm không ngủ được, hôm nay mới sáng sớm đã bắt đầu chờ đợi rồi.
Vốn dĩ ông ấy cũng phải đi đến bến tàu để tiếp đón bọn họ, kết quả lại nhận được điện thoại xử lý công việc từ thủ đô, bởi vậy nên lúc này ông ấy mới chậm trễ như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận