Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1322:

Ông ta còn tưởng rằng sau khi mình và Giang Mẫn Vân đoạn tuyệt quan hệ, Trâu Dược Hoa sẽ chó cùng rứt giậu mà trả thù chứ?
Không ngờ ngay cả đánh rắm mà anh ta cũng chẳng phóng cái nào.
Tâm trạng Giang Mẫn Vân không tốt cho lắm, cô ta ừ một tiếng: "Cha, con nói rồi, trong tay con có nhược điểm rất quan trọng của hai cha con Trâu Dược Hoa."
Một nhược điểm có thể hủy hoại cuộc đời họ, giết chết bọn họ.
Đấy cũng là lý do vì sao Trâu Dược Hoa không dám ra tay mà chỉ dám quát tháo cô ta ngoài miệng.
Điều này khiến Giang Đức Bảo như suy tư gì đó.
*
Trên sông băng.
Sau khi Khương Đại Sơn và Khương Đại Hà dẫn Tiểu Thiết Đản với Nháo Nháo và An An đến nơi.
Bèn tìm một vị trí thích hợp, cầm công cụ bắt đầu đào băng.
Lớp băng trên mặt sông này dày khoảng chừng hai mươi centimet, người đứng trên mặt băng không chỉ không rớt xuống mà đào hố trên băng cũng cực kỳ gian nan.
Cũng may Khương Đại Sơn và Khương Đại Hà hay làm nên quen, thay phiên nhau đào.
Tuy là thế nhưng vẫn mệt tới mức đầu đổ đầy mồ hôi.
Nháo Nháo ngồi bên cạnh nhìn, không nhịn được mà vỗ tay, mỗi khi đào băng, lúc vụn băng bắn lên mặt bé đều không nhịn được mà bật cười ha hả: "Lạnh ghê."
"Lạnh ghê."
An An ngồi cạnh nhìn thoáng qua anh trai đang kích động, cậu bé không hiểu anh trai đang kích động điều gì.
Cá còn chưa câu được nữa mà.
Rồi cậu bé nhìn sang anh Tiểu Thiết Đản đang hết sức chuyên chú nhìn đối phương đào hố băng.
Hai tay nâng khuôn mặt nhỏ, nhàm chán quá đi à.
Một bên khác.
Hổ Tử dắt Trâu Dương, Trâu Mỹ, cầm dụng cụ trên tay, rất nhanh cũng đã tới trên mặt lớp băng.
Chỉ là, cậu nhóc vừa tới đã nhìn thấy vị trí tốt nhất ngày xưa của mình đã bị người khác cướp rồi.
Hổ Tử theo bản năng nhíu mày: "Đi thôi, đi lên với tôi cướp lại vị trí thuộc về chúng ta."
Vừa nói xong, Trâu Dương hoàn toàn không có bất kỳ động tĩnh nào, cậu nhóc như thể bị choáng váng, nhìn Tiểu Thiết Đản đang ngồi an tĩnh trên mặt sông.
Trâu Dương không ngờ sẽ gặp được Tiểu Thiết Đản vào thời điểm này.
Đột nhiên không kịp đề phòng như vậy.
Cậu nhóc như thể vẫn là cậu nhóc, Khương Bình An của hai đời đều là một An An lặng lẽ.
Chỉ là…. Dường như lại có gì đó khang khác, Khương Bình An của đời này, tự tin hơn đời trước không ít, đứng giữa lớp băng trên mặt sông, an tĩnh nhìn đối phương đào hố băng, trên mặt chứa đầy sự tự tin và toả nắng.
Đó lại là một Khương Bình An khác lạ.
Hơn nữa điều quan trọng nhất chính là… Cậu nhóc còn nhỏ.
Hổ Tử đứng cạnh réo vài câu liên tiếp, không thấy tiếng trả lời, không khỏi bất mãn nói: "Trâu Dương, cậu nghe tôi nói gì không?"
Tiếng réo này khiến đám người Tiểu Thiết Đản cũng quay đầu nhìn sang.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tiểu Thiết Đản mười tuổi, lẳng lặng đối diện với Trâu Dương tuổi mười lăm.
Rõ ràng Tiểu Thiết Đản nhỏ hơn đối phương một cái đầu, nhưng cậu bé lại không hề có dấu hiệu nào chùn bước, cứ như thế nhìn thẳng vào mặt và mắt đối phương.
Tại giây phút này, khí thế của hai người đạt tới sự thống nhất kinh người.
Thế nhưng cũng không kéo dài được lâu.
Lòng Trâu Dương khẽ lộp bộp một chút, sắc mặt nó khá phức tạp, không thể không thốt lên, Khương Bình An này là Khương Bình An đó ư?
Thiên tài chính là thiên tài, dẫu vẫn còn nhỏ tuổi cũng đã bày ra khí thế không giống với những đứa trẻ cùng trang lứa.
Còn Tiểu Thiết Đản lại không nghĩ nhiều như thế, cậu bé chỉ là ở bên cạnh dượng lâu nên mới học vẻ mặt vô cảm của đối phương.
Hơn nữa dưới sự cố tình giáo dục và huấn luyện của Khương Thư Lan, đừng nói Trâu Dương, kể cả Trâu Dược Hoa có đứng ở đây thì Tiểu Thiết Đản vẫn bày ra vẻ mặt như vậy.
Sau khi Tiểu Thiết Đản thu hồi tầm mắt bèn theo bản năng giữ Nháo Nháo và An An gần sát mình: "Đừng chạy xa."
"Đi chung với anh."
Cậu bé đã có lòng cảnh giác với Trâu Dương.
Không phải vì biết đối phương có ý định gây rối, mà vì cậu bé biết Trâu Dương là con trai Trâu Dược Hoa.
Là người đàn ông lần trước cô của cậu bé đi xem mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận