Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 640:

“Vậy đi thôi!”
Khi tới không hề dễ dàng nhưng lúc về lại đơn giản hơn nhiều, không cần lựa chọn giữa các ngã rẽ mà đi thẳng tới cửa hang.
Còn chưa tới nơi, từ xa đã có thể trông thấy một luồng sáng chiếu vào. Có thể nói, trong và ngoài hang là hai thế giới hoàn toàn khác, bên ngoài nắng nóng khô ráo, cây mọc xum xuê; bên trong lại u tối ẩm ướt, ngay cả ngọn cỏ cũng không thấy.
Đợi sau khi ra khỏi hang, Khương Thư Lan thở dài: “Cuối cùng cũng ra rồi.”
Cô nghi ngờ nếu họ còn không ra, đám chim yến kia sẽ cực kì nóng vội, hận không thể đuổi họ ra ngoài.
“Vẫn là không khí ở ngoài trong lành, bên trong hôi chết đi được.” Vương Thủy Hương bịt mũi.
Trong đó là nơi ở của trăm nghìn con yến, lại thêm không khí không lưu thông thì không hôi sao được?
Khương Thư Lan nhịn không được mà cười: “Tổ yến này không hôi là được.”
Vừa nói xong, Vương Thủy Hương và Miêu Hồng Vân đều nhìn qua: “Mau đếm xem được bao nhiêu?”
Luôn cảm thấy họ vào đó bận rộn một tiếng mà lấy được rất nhiều tổ yến.
Khương Thư Lan: “Lúc về tới rồi xem thử, tiện thể phân chia số này luôn.” Trên đất toàn là cỏ, nếu để tổ yến trắng ngà xuống đây sợ sẽ dính bùn. Tuy rơi thẳng từ vách đá xuống đã dính bùn nhưng không phải bớt được chút nào hay chút đó sao?
Đoàn trưởng Na bên cạnh cũng nói: “Hay là xuống núi trước đi? Thời tiết ở hải đảo này như sắc mặt của con gái vậy, nói đổi là đổi, tôi thấy hơi nước trong không khí khá cao, có vẻ sắp mưa rồi.”
Dứt lời, ba cô gái đều đồng thời nhìn qua.
Miêu Hồng Vân liếc xéo anh ta, cười lạnh: “Tôi lại thấy thời tiết trên đảo như miệng đàn ông các anh, nói đổi là đổi, chẳng bao giờ nói lời hay.”
Đoàn trưởng Na: “...” Anh ta cũng có nói gì đâu, sao đều nhìn anh ta bằng ánh mắt căm thù vậy?
Chu Trung Phong cạnh bên vỗ vai anh ta: “Tìm chỗ nào cất sào trúc đi, không cần đem về. Lần sau cần dùng thì qua đó lấy luôn.”
Lời này được đoàn trưởng Na công nhận, vẫn là đàn ông dễ nói chuyện. Một là một, hai là hai, còn không dễ tức giận nữa.
Giấu xong sào trúc rồi đánh dấu ở cửa hang, lúc này một đoàn người mới xuống núi.
Khi xuống núi cũng gặp được không ít thứ tốt, có một cây xoài trên một trăm năm, tán cây trông như quạt lá cọ, xòe thành từng đóa, quả mọc đầy cây. Tuy còn nhỏ, chỉ khoảng nắm tay nhưng đã khiến cành cây xiêu vẹo.
Khương Thư Lan nhìn chằm chằm nó trong giây lát, vô thức nuốt nước miếng, nếu chấm muối ô mai hoặc bột canh, cắn một miếng giòn giòn, chua tận răng nhưng lại cực ngon.
Chu Trung Phong thấy vẻ mặt kia của cô là hiểu, sọt cũng không bỏ xuống, thoáng chốc đã trèo lên cây, hái hơn chục quả ném xuống.
“Nữa không?”
Trừ Khương Thư Lan gật đầu ra thì tất cả mọi người đều lắc đầu. Xoài này còn chưa chín, chua gần chết, ai dám ăn chứ? Chắc có mỗi Khương Thư Lan đang mang thai là thèm, bọn họ thì chịu.
Khương Thư Lan ở dưới nhặt xoài, được mười mấy quả: “Không cần nữa, ăn hết đống này lại hái tiếp.”
Với trình độ hiện tại của cô thì một ngày ba quả không thành vấn đề.
Ba hôm nữa ăn hết thì Chu Trung Phong lại tới hái, vậy mới tươi. Chỉ có xoài xanh tươi ăn mới giòn, để lâu vỏ ngoài bị mềm không ngon nữa.
Nhặt được hơn mười quả xoài, lúc này Khương Thư Lan hoàn toàn hài lòng rồi.
Một đường xuống núi mà không thở dốc, có lẽ do giỏ tổ yến kia nên tâm trạng Khương Thư Lan cực tốt, đến cả nôn nghén thường ngày hay gặp cũng không thấy. Cô chỉ có một ý niệm, mau chóng về phân loại số yến này, tiện phân chia luôn.
Lên núi mất gần hai tiếng, xuống núi mất bốn mươi phút. Có thể về kịp giờ cơm tối là đã rất tốt rồi.
Cha mẹ Khương ở nhà đã mong ngóng từ lâu, có họ thì Khương Thư Lan và Chu Trung Phong ra ngoài sẽ không cần lo lắng chuyện mấy đứa nhỏ, đưa chúng cho cha mẹ Khương chăm là được. Cũng không cần đưa đứa nhỏ tới nhà họ Lôi hay đem sang nhà hàng xóm nhờ bà Na trông hộ nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận