Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1286:

Trong bóng tối, hai cặp mắt sáng lấp lánh nhìn lại: “Cha à, cha lại muốn ăn mẹ sao?”
Trong nháy mắt đó, bịch một tiếng....
Chu Trung Phong từ trên giường rơi bịch xuống dưới, anh không biết mình làm sao mà rơi, anh chỉ muốn bất động.
Trên giường, Khương Thư Lan cũng hoảng hốt trong chốc lát, náo loạn đến đỏ bừng cả mặt. May mà trong bóng tối không cách nào thấy được biểu lộ trên mặt cô, cô nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc.
Không thèm quản người đàn ông của mình rơi trên mặt đất, chỉ kìm lại giọng nói, để bản thân nhẹ nhàng hết mức.
“Thức dậy làm gì?”
Rõ ràng hai tên nhóc này là cô dỗ ngủ rồi đó.
An An nhếch môi: “Nhớ mẹ ạ.”
“Muốn ngủ cùng mẹ cơ.”
Ôi, hai câu nói này làm cho lòng Khương Thư Lan muốn nhũn ra, đưa tay hướng về hai đứa bé: “Được, lên lên ngủ cùng mẹ nào.”
Trong nháy mắt, đem những việc đã đáp ứng Chu Trung Phong đều quên sạch không còn một mảnh.
Hai đứa bé vừa trèo lên, thoáng cái giường như thể nhỏ đi không ít. Mà Chu Trung Phong vừa bò từ dưới đất dậy, trong nháy mắt có chút không vui.
Hết lần này tới lần khác, Khương Thư Lan còn không phát hiện được.
Ngược lại, Nháo Nháo đã nhận ra, nhóc đột nhiên nói: “Cha ơi, cha lên giường cùng nhau ngủ được không ạ?”
“Con thích cha.”
Vào lúc ban ngày, còn nói một súng muốn bắn nổ cha mình, đến ban đêm liền nói thích cha.
Chu Trung Phong lúc đầu còn dự định di dời hai đứa nhóc đi chỗ khác, giờ cũng nói không nên lời.
“Thật sao?”
“Vâng, muốn cả nhà mình ngủ cùng một chỗ.”
Lần này chính là An An trả lời, giọng điệu rầu rĩ, lại mang theo vài phần mong chờ.
Dù là Chu Trung Phong từ trước đến nay thực hành giáo dục nghiêm túc thì lòng cũng mềm theo, anh đột nhiên liền hiểu vì sao Thư Lan trước mặt hai đứa nhỏ thường không còn nguyên tắc.
Anh sờ đầu An An: “Được, cha sẽ ngủ cùng với các con.”
“Con cùng anh trai ngủ ở giữa.”
“Cha và mẹ ngủ ở hai bên.”
“Được.”
Xong, lần đầu tiên phân giường chính thức tuyên bố thất bại.
Buổi sáng, thời điểm Chu Trung Phong tỉnh lại đã nằm bên mép giường, chỉ còn một xíu nữa là rơi xuống.
Anh đờ đẫn giây lát, nhìn sang hai đứa nhóc nằm ngổn ngang lộn xộn ở trên giường, lập tức nhớ lại chuyện đêm qua.
Lúc đầu muốn phân giường, kết quả... Người một nhà lại ngủ thành một đoàn.
Điều này quả thật chính là hai đứa nhỏ đang rót mê hồn canh cho anh.
Chu Trung Phong thở dài, dém chăn cho hai đứa nhỏ và Khương Thư Lan, sau đó mới lặng lẽ rời khỏi phòng.
Thời khắc đóng cửa lại, trong lòng anh nghĩ, tối nay nhất định phải phân giường thành công.
Đáng tiếc... Hành động phân giường này, càng ngày càng bị đẩy lùi về sau.
Đảo mắt đã đến mùa đông, việc phân giường này vẫn chưa đạt được kết quả thành công.
Ngược lại là chức vụ Chu Trung Phong nhận lời hỏi cho Hứa Vệ Phương đã có kết quả, vườn cao su bên kia quả thật cần một người chuyên nghiệp đến phụ trách.
Lúc trước có một nhóm giáo sư đến, xong rồi đi, rồi người khác lại đến. Bọn họ là những người có biên chế chính thức việc cố định, hơn nữa còn là giáo sư đại học, đãi ngộ cùng phúc lợi hơn nhiều lần hải đảo.
Về phần những sinh viên thực tập kia, vừa tốt nghiệp quả thật cần tìm việc làm, nhưng hải đảo không phải lựa chọn hàng đầu của họ.
Bởi vì hải đảo quá khổ, một nhóm người đến đây đều là xây dựng một quãng thời gian, sau đó vẫn là lựa chọn rời đi.
Điều này cũng dẫn tới việc làm cho vườn cao su bên kia không có người phụ trách chính thức.
Hứa Vệ Phương tới, ngược lại là cực kì phù hợp.
Vừa nhận được tin tức, Hứa Vệ Phương lập tức sắp xếp. Mùa đông, ở lại cũng không dễ chịu, thời tiết càng ngày càng lạnh, bọn họ là người lớn còn có thể quen thuộc, nhưng mà Nữu Nữu đã từng sinh bệnh nhiều lần.
Đối với người làm cha mẹ mà nói, mỗi lần nhìn thấy con mình sinh bệnh, trong lòng liền khó chịu muốn chết.
Cho nên bên hải đảo đã xác định, Hứa Vệ Phương gần như là ngựa không dừng vó mang theo vợ con cùng ông cụ chạy tới hải đảo.
Giống như là chim đi di trú vậy, hướng tới địa phương ấm áp mà đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận