Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 536:

Lê Lệ Mai im lặng, cô ấy đột nhiên cười lên: “Ông nội, Chu Trung Phong sau khi biết chuyện này chắc là sẽ vui lắm.”
Hóa ra trên đời này còn có nhiều người yêu mến anh đến vậy, cũng có nhiều người thấy anh chịu ủy khuất nên muốn làm chỗ dựa cho anh.
Đây là điều Lê Lệ Mai chưa từng nghĩ đến trước đây.
Cô ấy sau khi ký xong thì đưa tờ giấy cho ông nội.
Ông nội run rẩy mà nhận lấy, chống quải trượng rời đi, tiến về phía trước từng bước: “Ta đi tới quân đội, thay phó đoàn Chu hỏi lãnh đạo ở đó, phó đoàn Chu tốt như vậy, sao lại đổi người khác phụ trách chuyện ở rừng cao su này?”
Lê Lệ Mai nhìn theo bóng dáng ông nội rời đi, nói thầm một câu: “Gì mà tốt lắm đâu, còn chưa tốt bằng một nửa chị Thư Lan của cháu.”
Một bên khác.
Hứa Vệ Phương bị ong điên cuồng mà đuổi theo, ban đầu chỉ cởi quần áo để che lên đỉnh đầu, sau đó căn bản không che nổi nữa, chỉ có thể bị động mà bị đuổi như vậy.
Ngàn vạn con ong chích vào người quả thực khó mà sống nổi.
Hứa Vệ Phương sắp khóc đến nơi rồi, lúc chạy đến được cửa trụ sở của quân đội mới coi như nhìn thấy được chút hy vọng sống.
Hắn ta hô to: “Cứu mạng, cứu mạng!”
Mấy chiến sĩ đang đi tuần tra thấy vậy không khỏi nhìn qua, lúc nhìn thấy là Hứa Vệ Phương đang bị ong đuổi, theo bản năng lập tức muốn tránh đi.
Người như hắn ta xứng đáng bị chích lắm.
Ai kêu hắn ta tranh công với phó đoàn Chu làm gì chứ.
Bị chích vài nhát không thể mất được mạng nhưng sẽ khiến người ta thống khổ không thôi.
Nhưng mà suy nghĩ của hai người bọn họ như thể được Hứa Vệ Phương nhận ra vậy, hắn ta chợt hô to lên: “Tôi không tiếp nhận rừng cao su nữa, có chết cũng không tiếp nhận rừng cao su nữa đâu!”
“Chu Trung Phong đâu? Chu Trung Phong đâu rồi? Rừng cao su này là việc của anh ta đó, không ai tranh với anh ta nữa đâu!”
Mấy ngày nay hắn ta trải qua quá nhiều chuyện rồi, càng lúc càng đáng sợ.
Sợ đến mức khiến người ta phải hết hồn.
Còn tiếp tục như vậy nữa, Hứa Vệ Phương không chắc còn có thể giữ được cái mạng nhỏ của mình nữa hay không.
Mấy chiến sĩ tuần tra kia sau khi nghe được lời này, lúc này mới tiến đến cởi quần áo của mình ra, một người phụ trách đánh mấy con ong kia, một người phụ trách túm Hứa Vệ Phương đi núp.
Nhìn thấy Hứa Vệ Phương bị đốt đến đầu trở thành đầu heo rồi, đối phương thở dài: “Nếu anh không tác oai tác quái thì đâu có chuyện như vậy đâu chứ!”
Hứa Vệ Phương không nói lời nào hết, đau đến thấu tận tâm can, nếu như không phải vừa rồi là vì muốn được cứu thì hắn ta không muốn nói lời nào như vừa rồi hết.
Hắn ta chỉ có thể nói, chỉ có thể cầu nguyện, bộ dạng này tốt nhất là đừng để cho Chu Trung Phong nhìn thấy.
Thực sự là giả bộ đáng thương đã không được mà còn bị đưa vào bên trong.
Sợ cái gì thì gặp cái đó.
Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà!
Chu Trung Phong mang theo cái thùng, dẫn theo vợ cùng với đứa nhỏ, bộ dạng nhàn nhã đi ra khỏi quân đội tới biển để bắt hải sản.
Lúc này bốn mắt mới chạm nhau.
Chu Trung Phong thiếu chút nữa đã không nhận ra kia là người quen đã quen biết nhau hơn hai mươi năm, anh ho nhẹ một tiếng: “Có chuyện gì vậy?”
Nhìn xem coi có chuyện gì này.
Quả thực quá đáng lắm rồi.
Có chuyện gì hả, nhìn không ra sao?
Vết sưng phù trên mặt Hứa Vệ Phương, mấy con ong mật đang bay vù vù cách đó không xa.
Nhiêu đó chưa đủ để nói hết cho Chu Trung Phong biết sao?
Còn hỏi như vậy làm gì chứ?
Hỏi có chuyện gì vậy, thà rằng hỏi là Hứa Vệ Phương tại sao cậu lại bị ong đốt thành đầu heo như vậy rồi đi!
Đương nhiên hỏi như vậy thì trắng trợn quá rồi.
Hứa Vệ Phương phát hiện ra bản thân có chút không chấp nhận được!
Dù sao hắn ta cũng là giai nhân tài tử, sao có thể để bị nói thành đầu heo như vậy được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận