Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1427:

“Hơn nữa, tốt nhất nguồn tiêu thụ nhỏ lẻ cũng không phải quê quán, mà là phương nam.”
Cô là người có năng lực, gạo của phương nam không thơm ngọt như gạo ở quê bọn họ.
Không phải gạo ở đó không tốt, mà là nói cái loại này ở Đông Bắc là nơi đất tốt trồng ra gạo, ở những nơi khác thật không sánh bằng.
“Thư Lan, ý của em là?”
Khương Thư Lan: “Nhìn xem chính sách trước đã, nếu có thể thì bán sang phương nam.”
Thật sự không được, liền từ tư biến thành công, lấy danh nghĩa nhà nước bán sang phương nam, sẽ không có bất kỳ phản hồi, bị niêm phong, bị liên lụy hay nguy hiểm gì cả.
Thốt ra lời này, hô hấp của anh ba Khương đều gấp hơn vài phần: “Vậy có phiền toái đến em hay không?”
Cả nhà bọn họ đều sợ bản thân sẽ khiến cho Thư Lan thêm phiền toái.
“Sẽ không đâu.”
Khương Thư Lan thấp giọng nói: “Chuyện này sẽ không có cái gì phiền toái cả, có điều em cần nhìn vào tổng thể, xem nên xử lý như thế nào.”
“Anh cứ bảo anh cả chỉ lo trồng trọt trước là được, còn lại chúng ta sẽ lo liệu.”
“Được, có những lời này của em, anh coi như cũng hoàn toàn yên tâm.”
Anh ba Khương lúc trước ở nhà, lời nói có chút phóng đại, anh ấy kỳ thật cảm thấy bản thân cũng không quá ổn, có điều nói chuyện điện thoại với Thư Lan như thế này một hồi, anh ấy đã cảm thấy ổn rồi.
Khương Thư Lan ừ một tiếng: “Người nhà trồng trọt thì được, nhưng mà anh nhắc nhở anh cả cùng chị dâu cả, nhiệm vụ quan trọng nhất của Học Hoa vẫn là học tập.”
Anh ba Khương gật gật đầu: “Anh biết rồi.”
Chờ đến khi gác điện thoại, người trong ký túc xá trêu ghẹo: “Thư Lan, chị lại cùng người trong nhà nói chuyện điện thoại à?”
Tiền điện thoại đắt như vậy, một phút phải tốn mất ba mươi xu, cũng không biết Thư Lan mỗi lần gọi là nửa tiếng, sao cô có thể trả được vậy.
Khương Thư Lan gật gật đầu: “Các cô muốn gọi điện sao?”
Mã Phượng Hà lắc đầu: “Tôi lần trước đã nói rõ ràng với người trong nhà, khiến cho bọn họ trực tiếp đi nhận thầu đất, chuẩn không sai.”
Phương Cầm ở bên cạnh đột nhiên nói một câu: “Thật ngưỡng mộ trong nhà có kiểu người thân như này.”
Cô ấy lúc trước khi đang là thanh niên trí thức, mỗi ngày trồng cây cũng không được, cảm thấy phiền thật sự.
Hiện giờ trở về thủ đô, phát hiện một cọng hành đều phải tự mình mua, mới phát hiện trồng loại nào ngon.
Lời này nói ra xong, Khương Thư Lan với Mã Phượng Hà không biết phải trả lời thế nào.
Mã Phượng Hà đột nhiên chuyển đề tài: “Đúng rồi Phương Cầm, cô với Mã Kiến Minh khi nào kết hôn?”
Hai người đã hẹn hò với đối tượng được một khoảng thời gian.
Thốt ra lời này, Phương Cầm cười tủm tỉm nói: “Vừa mới kết thúc kì một, vẫn chưa nóng vội.”
“Bây giờ cũng còn chưa tốt nghiệp đại học.”
“Hơn nữa Kiến Minh nói, chờ đến lúc chúng tôi tốt nghiệp liền làm hôn lễ một thể.”
Lúc nói ra lời này, vẻ mặt Phương Cầm rất hạnh phúc.
Chuyện này... Đề tài lại bị vứt vào chỗ chết.
Khương Thư Lan lấy cớ bài tập chuyên ngành môn tác nghiệp tương đối nhiều, cô đi làm bài tập.
Mã Phượng Hà vẫn ở đó nghe chuyện tình của hai người Phương Cầm cùng với Mã Kiến Minh.
Mã Phượng Hà bày khuôn mặt khổ, hướng sang Khương Thư Lan xin giúp đỡ, Khương Thư Lan chạy đi rất nhanh.
Cũng không biết như thế nào, lúc khai giảng, Phương Cầm còn khá ổn, vậy mà sau khi hẹn hò với Mã Kiến Minh, sau đó ở ký túc xá lúc nào trên miệng cũng là Mã Kiến Minh.
Lần này không biết là lần thứ bao nhiêu, mọi người nghe cũng nản rồi.
Thời gian trôi qua nhanh, đảo mắt đã tới tháng 7 năm 79, lại sắp đến kỳ thi đại học toàn quốc lần nữa.
Khương Thư Lan bận rộn với công việc của chính mình, đồng thời còn không quên viết thư cho hai người Khương Học Hoa và Lê Lệ Mai, gửi tài liệu ôn thi đại học mới nhất về cho.
Cô đều đặt kỳ vọng cao đối với hai người này, hy vọng bọn họ có thể được thi đậu đại học như ý nguyện.
Mà Lê Lệ Mai cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, ở lần thứ ba tham gia thi đại học, rốt cuộc cũng được như ý nguyện thi đậu Đại học Pháp luật Thủ đô, chuyên ngành Pháp luật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận