Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1113:

Vậy đó, có thời gian thì lại còn bế con, chăm sóc vợ.
Theo quan điểm của bọn họ, một người chồng như Trung Phong thực sự khó có người tốt hơn.
Không, phải nói là trường hợp ưu tú.
Khương Thư Lan nghe điều này cảm thấy hơi thương xót, nhưng khi nghĩ đến tiếng khóc lớn, đột nhiên lòng cô cứng lại.
“Mặc kệ anh ấy.”
Nói xong, tai cô vểnh lên, lắng nghe động tĩnh trong phòng.
Mỗi lần Nháo Nháo khóc, đều phải mất nửa tiếng mới xong, nhưng không ngờ chỉ trong vài phút, trong phòng đã vang lên tiếng cười của Nháo Nháo.
Khương Thư Lan thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ đến thái độ của Chu Trung Phong đối với đứa trẻ trước đó, cô lập tức lại ủ rũ.
Cô không cho rằng mình có vấn đề, cô cho rằng Chu Trung Phong mới là người có vấn đề, đòi lý lẽ, đặt ra quy tắc với một đứa trẻ năm tháng tuổi.
Đó không phải là một trò đùa sao?
Nháo Nháo và An An là con của anh, không phải binh lính dưới trướng của anh.
Càng nghĩ càng tức giận, Khương Thư Lan cứ phớt lờ anh cho đến khi đi ngủ vào ban đêm.
Dỗ đứa bé ngủ xong, sau đó ném cái gối của Chu Trung Phong cho anh: “Anh ngủ phòng bên cạnh đi.”
Chu Trung Phong ôm gối, ngây người một lúc, sắc mặt anh có chút căng thẳng.
"Khương Thư Lan, em có lý một chút đi."
"Không thể vì đứa trẻ còn nhỏ mà không dạy được."
Gọi người bằng cả họ và tên.
Lúc này, cha Khương, mẹ Khương và Tiểu Thiết Đản đều đã nghe thấy.
Họ nhìn qua ngay lập tức.
Khi Khương Thư Lan nghe thấy thế, cô ngồi dậy trên giường: "Đứa trẻ cần được dạy dỗ, nhưng không phải theo phương pháp dạy dỗ của anh. Một đứa trẻ năm tháng tuổi, anh đánh nó thì nó biết cái gì chứ?"
Nghe thấy điều này, cha Khương và Mẹ Khương hiểu rằng họ cãi nhau là vì đứa con.
Hai người nhìn nhau rồi lại trở về phòng của mình.
Đây là điều mà các cặp vợ chồng mới cưới gần như chắc chắn sẽ trải qua.
Khi còn là đối tượng yêu đương và lúc vẫn còn là vợ chồng son, cả hai cái gì cũng tốt đẹp cả.
Tuy nhiên, khi đứa con ra đời, những mâu thuẫn của hai vợ chồng cũng xoay quanh con và theo đó mà phát sinh.
Đây là chuyện không thể làm khác được.
Chỉ có thể trông cậy vào đôi trẻ tự hòa thuận với nhau.
Cho dù là cha mẹ cũng không thể can thiệp, bởi vì một khi can thiệp chỉ khiến mọi chuyện càng thêm hỗn loạn.
Liếc thấy Tiểu Thiết Đản vẫn đang lắng nghe, cha Khương đã tát vào đầu cậu bé một cái bốp.
"Ngủ đi."
Tiểu Thiết Đản “ồ” một tiếng, trên mặt không khỏi lo lắng: "Lỡ như cô cháu đánh không lại chú thì làm sao?"
Chú cao như thế và sức lực cường tráng như vậy, cảm thấy như kiểu một tay có thể nâng được cô lên.
Ngay khi nói điều đó, cha Khương và mẹ Khương nhìn nhau: “Bé tí tuổi, ai khiến cháu lo lắng mấy chuyện này?”
“Còn chưa đi ngủ à?”
Thấy ông bà đều không nóng vội, Tiểu Thiết Đản, người ban đầu cảm thấy lo lắng, bây giờ cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Phòng bên cạnh.
Chu Trung Phong vừa nghe thấy liền ôm gối đẩy cửa vào.
Sau đó, anh dùng một bàn tay to ôm lấy Khương Thư Lan vào lòng, lật người cô lại, chổng mông lên, tét cô một cái: "Đứa nhỏ không nhớ được, vậy em có nhớ được không?"
Khương Thư Lan đang tranh cãi với anh một cách nghiêm túc. Kết quả là Chu Trung Phong tát cô một cái, cô lập tức đỏ mặt, ấm ức nói: "Chu Trung Phong, anh làm gì vậy?"
"Vỗ mông em.”
Chu Trung Phong gằn từng chữ, nói rất rõ ràng.
Khuôn mặt của Khương Thư Lan đột nhiên đỏ bừng và đỏ ngầu, cô muốn vùng vẫy để lật người lại, nhưng mà sự chênh lệch về sức mạnh giữa nam và nữ khiến cô hiển nhiên trở thành người bị áp chế.
"Anh thật vô liêm sỉ."
"Chu Trung Phong, anh thật vô liêm sỉ, lưu manh, em đang cùng anh thảo luận về chuyện đứa bé."
"Phải rồi."
Chu Trung Phong ôm lấy cô để cô ngồi ở mép giường: "Đúng vậy, chúng ta đang thảo luận về chuyện đứa bé, nhưng nếu em không để anh đánh đứa nhỏ, thì anh sẽ đánh em, người mẹ già lúc nào cũng bảo vệ các con."
Bạn cần đăng nhập để bình luận