Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1485:

"Mở nhà nghỉ với làm bất động sản không phải cần có tiền sao, phải có tiền thì mới có thể liên hệ mua đất, phải có tiền thì mới có thể dựng lên được nhà, nhưng mấy người hiện tại có tiền không?"
Nghe được lời này, cả nhà bỗng trở nên im lặng.
"Vậy bây giờ phải làm sao đây?"
Đây là lần đầu tiên nhà họ Trâu lại hoà dịu như thế này.
Bởi vì Trâu Dược Hoa bị mất việc có nghĩa là nguồn sống duy nhất của nhà bọn họ đã không còn nữa rồi.
Còn có căn nhà này nữa, sợ là cũng sẽ bị công ty tịch thu lại mất.
Trâu Dược Hoa đau đầu mà nhíu mày: "Chỉ còn một cơ hội cuối cùng nữa thôi, là cơ hội khi đã bị dồn đến bước đường cùng rồi."
"Sở giao dịch chứng khoán của Thâm Thị sắp mở rồi."
Nghe như vậy, những người đều có trí nhớ của đời trước như bọn họ mắt lập tức sáng lên.
Nhưng sau đó Trâu Dược Hoa lại lạnh lùng nói: "Như vậy thì sao chứ? Hiện tại chúng ta chưa nói đến việc mua cổ phiếu, đến cả tiền để đi tới Thâm Thị cũng chẳng còn nữa rồi."
Tình hình cứ càng ngày càng xấu đi như vậy, nếu như có được vốn liếng từ việc lập nghiệp thì đời sống của bọn họ đã không kém đến như vậy rồi.
"Tôi định trước khi được cho vào danh sách thôi việc, sẽ bán căn nhà hai phòng này đi."
Căn nhà hai phòng được cơ quan cấp cho này từng là thứ khiến anh ta tự hào nhất.
Nhưng hiện tại không thể không bán đi được.
Lúc này mọi người đều im lặng, Giang Mẫn Vân là người đầu tiên phản đối: “Không được, nếu bán nhà đi rồi thì chúng ta biết ở đâu?”
Căn nhà này dù có nhỏ thì cũng là căn nhà duy nhất bọn họ có để ở.
“Cô còn có cách nào khác sao? Có thể lấy ra tiền được không? Cơ hội tới Thâm Thị để giao dịch chứng khoán chỉ có một lần thôi.”
Hơn nữa nếu anh ta không nhớ nhầm thì lúc trước khi vừa mới khai trương, cổ phiếu được bán ra không hề ít chút nào.
Chỉ cần bọn họ có thể mua được thì có thể kiếm được rất nhiều, sẽ có cơ hội thay đổi cuộc đời.
Trâu Dược Hoa không phải chưa từng nghĩ đến chuyện buôn bán, nhưng những năm gần đây, chuyện sinh hoạt ăn uống trong nhà hết sức căng thẳng, khiến cho anh ta khó mà làm được những chuyện mình muốn.
Tiền lương mỗi tháng cũng chỉ đủ để cho nhà bọn họ ăn cơm, thậm chí còn có thể không đủ.
Vậy thì làm sao anh ta có thể đi gây dựng sự nghiệp được đây? Lúc này đây, Trâu Dược Hoa vô cùng nhớ cuộc sống của đời trước, khi đó anh ta chưa từng phải phát sầu vì kinh tế trong nhà như vậy.
Bởi vì khi đó Khương Thư Lan sẽ khiến cho anh ta không còn chút buồn phiền nào nữa hết.
Nhưng ngày lành này giống như hoa trong gương vậy, khiến cho Trâu Dược Hoa cảm thấy đời trước của anh ta có phải là một giấc mơ không.
Nhưng lúc tỉnh lại thì lại nhìn thấy mấy người Trâu Dương, Kiều Lệ Na, Giang Mẫn Vân, khiến cho anh ta hiểu được rõ ràng rằng chuyện của đời trước không phải giấc mơ.
Mà là chuyện có thật.
Chỉ là cuộc sống đó đã rời xa anh ta rất xa rồi.
Lời của Trâu Dược Hoa khiến cho mọi người cũng phải im lặng.
“Cha, cha cứ đi đi, nếu không đủ tiền, con sẽ giúp cha dự trù.”
Trâu Mỹ đột nhiên đẩy cửa đi từ bên ngoài vào, ngày thường cô ta vô cùng xinh đẹp, làn da trắng đến phát sáng, con mắt sáng đầy lương thiện, đôi môi đỏ mọng, đẹp như búp bê vậy.
Năm nay đã hai mươi hai tuổi, là độ tuổi đẹp nhất.
Trâu Dương nói với cô ta rằng ở tầm tuổi này đời trước cô ta đã nổi tiếng khắp nơi rồi.
Chứ không phải đi tìm người giúp đỡ khắp nơi nhưng vẫn vấp phải trắc trở không có được kết quả như bây giờ.
Nghe được lời này của Trâu Mỹ, tất cả mọi người đều không khỏi thất thần.
Trâu Dương theo bản năng mà nhíu mày: “Tiểu Mỹ, em đừng nói bậy.”
“Em không nói bậy.”
Trâu Mỹ rũ mắt xuống, lông mi dài dày như cây quạt nhỏ vậy, như có thể lay động được tiếng lòng của người khác: “Con có gặp một người đại diện rồi, nói có thể đưa con đi đến Hương Cảng, chỉ cần con đồng ý với anh ta, anh ta có thể cho con năm nghìn.”
Năm nghìn hiện tại chính là số tiền mà cả nhà bọn họ hiện tại không thể kiếm được.
“Tiểu Mỹ, em có hiểu năm nghìn này có nghĩa là gì không?”
Chính là bán đứt đi tương lai cùng với cuộc đời của cô ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận