Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 960:

Chu Trung Phong tránh né ra, đôi mắt anh lạnh lùng mà nhìn vào đôi tay của anh ta đang vươn qua bên này: “Muốn bị mất đi cánh tay sao?”
Bành Văn Binh nghĩ ngợi đến điều gì, khóe môi hơi co giật, nhất thời rút lại tay về.
“Đoàn trưởng Chu, vẫn cứ y như mọi khi luôn dùng đến vũ lực để giải quết mọi vấn đề.”
Sau đó còn tỏ vẻ chế nhạo cùng với mỉa mai.
Chu Trung Phong tỏ ý: “Chỉ cần hiệu quả là được rồi.”
Việc này, sắc mặt của Bành Văn Binh đột nhiên tối sầm lại, quay sang nhìn vào đám anh em rồi dùng tay ra hiệu: “Giúp tôi kiểm tra!”
Lời nói vừa dứt, bọn người này đang chuẩn bị tiến lên hết toàn bộ.
Phải lên từng xe hàng, chuẩn bị kiểm tra qua một đợt.
Chu Trung Phong rút cây súng từ lưng quần ra, giương tay chỉ về phía trời rồi nổ một phát, tiếng súng phát ra chói thét hết cả tai.
Nhất thời dọa sợ tất cả mọi người.
Bao gồm cả những đám người đang định bước lên kiểm tra, nhất thời cũng run rẩy hết cả lên, không ngờ người này lại còn có cả súng!
Còn dám ở một nơi công cộng như vậy mà nổ súng!
Thật đúng là không sợ chết sao?
Tất cả mọi người đều thấy sợ hãi, liền quay sang nhìn Bành Văn Binh.
Sắc mặt của Bành Văn Bình lộ vẻ trắng nhợt, những gì mà anh ta từng tiếp xúc qua, chỉ là đấu đá tranh giành với nhau, cùng lắm thì tất cả tụ tập lại mà đánh lộn.
Chưa trải qua việc, thấy qua loại súng cùng đạn thật như vậy.
“Chu Trung Phong, anh bị điên rồi hả?”
Bành Văn Binh đang định xông lên trên đoạt lấy cây súng.
Kết quả là Chu Trung Phong quay tay súng một cái, cây súng đang từ phía bên tay phải đã di chuyển qua phía tay trái.
Một chốc sau.
Với một khí thế nhanh như chớp, đặt ngay nòng súng lên trên trán của Bành Văn Binh.
Anh lạnh lùng mà nhìn vào anh ta mà không nói một lời nào.
Vào phút giây ấy, đôi chân của Bành Văn Binh đúng thật là có đang run rẩy, là đang sợ thật sự đó, mạng sống như đang ngàn cân treo sợi tóc, trước đó, đúng thật là anh ta có nhìn thấy qua Chu Trung Phong nã súng.
Đầu súng còn đang ra khói, là loại khói trắng còn đang nóng hổi, ngay lúc này đây, đang chĩa thẳng lên trên đầu anh ta.
Chỉ cần nổ “Đoàng” lên một phát thì đầu anh ta coi như nổ tung hết cả ra.
Đầu óc của Bành Văn Binh bỗng chốc rỗng tuếch cả, cho dù là người có tâm cơ và thủ đoạn, dưới sức ép ngay trước mặt như lúc này, tất cả đều như trống không hết.
“Chu Chu Chu, Chu Trung Phong, anh, anh anh anh nói chuyện đàng hoàng có được không.”
Ngay lúc này, Bành Văn Binh không còn như lúc nãy, tỏ vẻ cao ngạo khinh thường nữa.
Cũng không còn tỏ vẻ anh hai mà ra vẻ ta đây nữa.
Cho dù có thì cũng chỉ là vẻ yếu ớt cùng với sự hối hận.
Làm sao mà anh ta biết rằng, Chu Trung Phong lại là một kẻ điên đến thế cơ chứ!
Trong tình thế này mà anh lại dám nã súng. Còn dám đặt nòng súng lên trên đầu anh ta.
Trong giới này, Bành Văn Binh thường chỉ quen thói khôn ranh, đấu đá thủ đoạn, nói lảm nhảm, từ trước đến giờ chưa từng gặp qua một kẻ như Chu Trung Phong đây.
Nói chuyện không vừa ý liền nã súng.
Chu Trung Phong quét mắt nhìn sang anh ta, sau đó, dáng vẻ thờ ơ mà rút súng về, giọng điệu còn thêm vài phần khinh miệt: “Rác rưởi.”
Những thứ mà Bành Văn Binh biết, chẳng qua chỉ là ở sau lưng giở thủ đoạn, dùng trò bỉ ổi mà đạt được mục đích thôi.
Nếu thật là mà muốn đấu đá, con người này, thật đúng là không đáng để được nhắc tới.
Thậm chí mà ở trên chiến trường, anh hoài nghi rằng, một kẻ như Bành Văn Binh đây, chính là người đầu tiên đứng ra đầu hàng.
Một câu “Rác rưởi” đó khiến cho thần sắc của Bành Văn Binh bỗng chốc tức giận đến nỗi đỏ bừng hết cả lên, sau đó lại chuyển sang vẻ tím tái, gân xanh trên trán lộ hết cả lên.
“Chu Trung Phong, tôi nhất định sẽ tố cáo anh, tố cáo anh nổ súng phi pháp, uy hiếp thường dân.”
Chu Trung Phong lạnh nhạt mà nhìn anh ta, nhìn sang Hầu Tử cùng Bốn Mắt, nói: “Nói cho hắn biết, trước khi hai ngươi xuất phát, bên bộ đội đã giao phó thế nào với hai người hả?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận