Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1173:

Cho dù anh không nói, chỉ đứng ở đó, nhưng một thân khí thế kia, người ta không thể nào bỏ qua anh.
Mà bên cạnh anh có một người, nữ đồng chí mặc chiếc váy màu đỏ, dáng người yểu điệu, xinh đẹp không gì sánh bằng.
Nhưng mà… Giờ phút này vẻ mặt hai vợ chồng giống nhau như đúc, bọn họ đều giận đến tái mặt, sự lạnh lùng đó khiến cho người ta hãi hùng khiếp vía.
Trong đám người, không biết ai phản ứng lại trước tiên, người đó gọi một tiếng: “Người nhà họ Chu đến.”
Người ở viện dưỡng lão đều biết, đứa cháu bảo bối của ông bà nội Chu cưới vợ sinh con, còn là một đôi song sinh.
Tiếng kêu này, dường như kêu ở đầu quả tim đám người bà Tạ, chính xác hơn là đầu quả tim Thiệu Tân Quyên.
Lúc đối mặt với Chu Trung Phong và Khương Thư Lan, cô ta sợ hãi theo bản năng, cô ta biết, đó là di chứng của kết quả xử phạt lần trước.
Lúc bọn họ đang lo lắng đề phòng, Chu Trung Phong và Khương Thư Lan đi ngang qua bọn họ, hai người đều lạnh mắt nhìn sang.
Ánh mắt Chu Trung Phong tựa như con dao sắc nhọn lạnh lẽo, tuy bà Tạ sống cả đời, nhưng trong lòng không khỏi co rút.
Con cháu nhà họ Chu thực sự lợi hại.
Một đôi mắt kia, e rằng đã từng thấy qua mưa máu.
Bà Tạ bất giác lùi về sau, chân trái vướng vào chân phải.
Nếu không nhờ Thiệu Tân Quyên phản ứng nhanh, đỡ bà ta, sợ rằng bà Tạ đã xấu mặt trước mọi người, mà té bị thương hết cả mông.
Thiệu Tân Quyên cũng không tốt hơn bao nhiêu, vẻ mặt cô ta hơi trắng bệch.
Khi nhìn thấy Khương Thư Lan và Chu Trung Phong, đây là phản xạ có điều kiện.
Khương Thư Lan thấy một màn như vậy thì cười nhạt một tiếng, như có như không mà mang theo mấy phần châm chọc, sau đó cô đi theo Chu Trung Phong đến bên cạnh ông bà nội Chu.
Sự lờ đi và khinh thường này mới thực sự khiến người ta không chịu nổi.
Thiệu Tân Quyên cũng không ngoại lệ, cô ta há miệng thở dốc, nhưng nhóm người Khương Thư Lan không nhìn đến cô ta.
Hai vợ chồng bọn họ một người kéo ông nội Chu, một người kéo bà nội Chu mà xin lỗi: “Xin lỗi, ông nội bà nội, đều do bọn cháu đến trễ, hai người chịu uất ức rồi.”
Lời này vừa được nói ra, hai người hiếu thắng cả một đời như ông nội Chu và bà nội Chu cũng không khỏi đỏ mắt, bà nội Chu không muốn mọi người thấy, bà ấy quay đầu đi, lấy tay áo lau nước mắt.
Sau đó bà cười thỏa mãn: “Không muộn, không muộn, lúc nào cũng không muộn.”
Khương Thư Lan nhìn mà mắt khô khốc, cô không biết, những lúc cô không nhìn thấy được, rốt cuộc hai vợ chồng ông bà ở bên này chịu bao nhiêu uất ức.
Không phải chú Quách và dì Lý không giúp đỡ, mà là những chuyện giống như này, bọn họ không giúp được.
Chu Trung Phong mím chặt môi, anh không nói gì, mà trước mặt mọi người, anh dập đầu với ông bà nội Chu ba cái.
Do con cháu như bọn họ bất hiếu, thế nên mới để cho trưởng bối bị chỉ mũi chế nhạo ở bên ngoài như vậy.
Phịch phịch phịch, ba cái dập đầu, một tiếng lớn hơn một tiếng.
“Ông nội bà nội, cháu trai bất hiếu.”
Cái dập đầu này khiến cho những người cãi cọ ồn ào ở sảnh chính lập tức trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều nhìn sang đây.
Ông nội Chu và bà nội Chu phản ứng lại trước tiên, bọn họ vươn tay đỡ Chu Trung Phong: “Đứa nhỏ này làm gì vậy?”
“Cháu bất hiếu ở đâu chứ, cháu đều là vì mọi người, ông bà nội kiêu ngạo vì có một đứa cháu như thế còn không kịp kìa.”
Chu Trung Phong chậm rãi đứng dậy, ngay sau đó, anh đứng trước hai ông bà.
Nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng ánh mắt anh dừng trên người bà Tạ.
“Ai nói nhà họ Chu không có người nối nghiệp?”
“Ai nói người nhà họ Chu là những ông bà già cô độc?”
Đây là mâu thuẫn của nhà họ Tạ, vốn dĩ mọi người nghĩ rằng mọi chuyện cứ trôi qua như vậy.
Nhưng trăm triệu lần không ngờ tới, Chu Trung Phong lại tính sổ sau.
Anh vừa hỏi lời này, hiện trường im bặt.
Ngay cả người trước đó nói ra lời này như bà Tạ, giờ phút này cũng không lên tiếng.
Bà ta biết, đứa cháu này của nhà họ Chu đang chìa mũi nhọn, anh không dễ chọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận