Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 402:

“Em đổi hai ngàn tệ, lợi nhuận một năm lên đến hai trăm tệ đấy.”
Nhưng mà dù ý thức được chuyện này, bọn họ cũng không dám.
Bởi vì đối với bọn họ công trái xây dựng Tổ quốc là một thứ rất xa lạ.
Hơn nữa đối với người dân mà nói, bọn họ mua thứ này về, không thể giao dịch, cũng không thể bán đi.
Cái đó chả khác nào mấy tờ giấy vô dụng.
Miêu Hồng Vân nghe vậy, lúc đầu chị ấy còn đang lo lắng Khương Thư Lan gan lớn, lúc này cũng không khỏi ngây người: “Hai trăm tệ đó cũng là hai năm tiền lương của Lão Na nhà chị.”
Nếu không ăn không uống thì nhà bọn họ phải hoàn toàn dựa vào phụ cấp lương của Lão Na.
Mà cái này có thể thu vào số tiền hơn hai trăm tệ, chẳng phải rất tốt sao?
Nếu Miêu Hồng Vân mang thai, rồi sinh em bé, hai trăm tệ cũng đủ cho bọn họ mua không biết bao nhiêu hộp sữa mạch nha cho con.
Khương Thư Lan gật đầu: “Như vậy đấy chị dâu Miêu, chị cũng nói, hợp tác xã tín dụng đã mở được mấy chục năm, vì thế nó sẽ không đóng cửa trong phút chốc, với lại dù có đóng cửa, chúng ta vẫn còn quốc gia mà.”
“Cho nên chị có mua cũng không cần phải lo lắng, chỉ cần đợi năm sau thu lợi nhuận là được rồi.”
Một năm mà thôi, rất nhanh sẽ đến kỳ hạn.
Khương Thư Lan nói vậy làm cho Miêu Hồng Vân cực kỳ động tâm, nhưng mà chị ấy không dám một phát mua hai ngàn tệ như Khương Thư Lan, tất nhiên còn bởi vì có gom hết của cải của chị ấy cũng không đủ hai ngàn tệ.
Miêu Hồng Vân nghĩ nghĩ, chị ấy móc trong túi ra hai trăm bảy mươi tệ, rồi cắn răng nói: “Chị rút hai trăm ba mươi tệ ra, gom lại là năm trăm tệ, chị muốn mua năm trăm tệ công trái xây dựng Tổ quốc.”
Khương Thư Lan gật đầu, không khỏi cười cười: “Chị dâu Miêu yên tâm đi, những cái khác chúng ta không cần biết, chỉ cần biết quốc gia sẽ không lừa dối người dân là được rồi.”
Huống hồ, cô còn có hệ thống bình luận cung cấp tin tức.
Theo như cô quan sát, những người trong hệ thống bình luận là người của tương lai, bọn họ ở tương lai nhìn vào đây.
Nói cách khác, những chuyện bây giờ bọn họ còn đang do dự, đối với những người sau hệ thống bình luận mà nói thì đây đều là chuyện đã xảy ra trong quá khứ.
Sự khác biệt rất lớn.
Bọn họ ở trong tương lai, nhìn đến một thời đại lạc hậu thế này.
Những người đó còn rõ ràng hơn một người trong cuộc như cô rất nhiều.
Đây cũng là nguyên nhân mà chỉ trong một lần Khương Thư Lan lại dám mua hai ngàn tệ công trái xây dựng Tổ quốc.
Miêu Hồng Vân nghe Khương Thư Lan nói vậy, chị ấy hoàn toàn nhớ kỹ trong lòng, chờ nữ cán sự trở ra, chị ấy lập tức đưa tiền qua.
“Đồng chí, tôi muốn rút hai trăm ba mươi tệ tiền tiết kiệm, sau đó cộng thêm hai trăm bảy mươi tệ này để mua năm trăm tệ công trái xây dựng Tổ quốc, tôi cũng muốn mệnh giá mười tệ.”
Nữ cán sự kia sửng sốt: “À, được thôi ạ.”
Sau đó, nữ cán sự đưa công trái có mệnh giá mười tệ cho Khương Thư Lan: “Hai ngàn tệ công trái Kiến Thiết của cô đây đồng chí, cô nhớ giữ cẩn thận, qua sang năm mang tới hợp tác xã để tôi đổi cho cô.”
Khương Thư Lan ừ một tiếng, cô đặt xấp công trái đó vào trong cái túi màu xanh lục.
Con người chính là như vậy, rất sợ bị cướp giật.
Miêu Hồng Vân thấy bộ dạng đó của Khương Thư Lan, ánh mắt chị ấy thèm thuồng nhìn thoáng qua xấp công trái thật dài trong tay cô, chị ấy thúc giục nữ cán sự: “Năm trăm tệ của tôi nữa, làm phiền cô nhanh lên chút.”
Nữ cán sự kia: “…”
Lần đầu tiên cô ấy thấy có người mua công trái xây dựng Tổ quốc lại có thể gấp gáp như vậy.
Nữ cán sự lấy ra năm trăm tệ công trái rồi đưa cho Miêu Hồng Vân.
Sau đó cô ấy nhớ tới lời của lãnh đạo, nữ cán sự không khỏi hỏi Khương Thư Lan: “Đồng chí, cô tên là gì? Cô là người đầu tiên mua công trái xây dựng Tổ quốc của hợp tác xã chúng tôi, nên chúng tôi muốn lập cho cô một cái kỷ lục và khen thưởng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận