Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 590:

“Còn không phải sẽ ghét bỏ luôn sao? Thư Lan, con đừng nghe theo tư tưởng của mấy người già, cảm thấy không có vấn đề gì hết, điểm này mẹ và chị dâu cả con đã nhất trí rồi, phụ nữ xinh đẹp vẫn là nên xinh đẹp, không nên thiếu trình tự nào hết, chúng ta một bước cũng không được phép thiếu.”
Khương Thư Lan gật gật đầu: “Mẹ, dầu ếch rừng này chắc là đắt lắm nhỉ?”
Mấy năm lạnh nhất kia, trong nhà ai nấy cũng đều bị nứt hết ra, dù là đến nông nỗi như vậy, mẹ Khương cũng không nỡ bỏ tiền ra mua một lọ dầu ếch.
Càng đừng nói, một bình to trước mặt này, Khương Thư Lan không biết mẹ Khương tiết kiệm cả đời này lấy tâm tình đâu ra để mua nữa.
Mẹ Khương cười lên như trẻ con vậy: “Cha con khám bệnh cho người ta thu được tiền, khám cho cả một nhà hơn mười người nhà người ta, được người ta gửi nhiều tiền lắm.”
Lúc này Khương Thư Lan không khỏi nở nụ cười, cười đến mức đầu mũi chua xót lên.
Mấy bao đồ này, từ gạo cho đến thuốc, đều là nhờ cha mẹ khổ tâm chuẩn bị từng chút một.
Mẹ Khương lại rất thoáng tính, cảm thấy rất vui khi được chuẩn bị mấy thứ đồ này cho con gái mình.
Bà cười cười, mở hai gói to cuối cùng ra, bên trong hai gói to có ước chừng hơn ba mươi bữa thuốc: “Hơn mười bữa thuốc này là dùng để con dưỡng thai, hơn mười bữa này là dùng trong mấy ngày đến tháng để bồi bổ sức lực.”
“Mấy bao cuối cùng này...” Bà nghĩ nghĩ, cuối cùng chọn không nói: “Mấy bao cuối cùng này là do cha con chuẩn bị, để phòng ngộ nhỡ.”
Nếu như mất nhiều máu khó sinh, mấy bữa thuốc này sẽ được dùng để cứu người.
Có thể nói, lần này cha Khương cùng với mẹ Khương đi đến hải đảo, dường như đều đem theo hết tất cả những gì có thể nghĩ đến được.
Bọn họ nghĩ đến kết quả tốt nhất, cũng nghĩ đến cả kết quả kém nhất.
Nhưng đối với hai người bọn họ mà nói, cho dù là kết quả kém nhất, khi phải cứu mạng người, bọn họ cũng sẽ chọn cứu mạng sản phụ.
Bọn họ chỉ có một cô con gái, là nhãn cầu, là máu mủ, là da thịt, cũng là sinh mệnh của bọn họ.
Bọn họ dù dưới tình huống nào thì cũng sẽ lựa chọn bảo vệ sinh mạng con gái mình trước.
Bởi vì phải có Khương Thư Lan thì mới có con cháu được.
Không còn Khương Thư Lan nữa, vậy đứa nhỏ kia, đối với cha Khương và mẹ Khương, đây mới chính là nỗi thống khổ tận cùng.
Khương Thư Lan sau khi hiểu được công dụng của mười bao thuốc kia rồi thì cúi đầu gọi một tiếng: “Mẹ...”
Một tiếng gọi mẹ này, nước mắt mẹ Khương lại lập tức trào ra, bà vừa vui mừng, lại vừa rất lo lắng.
Vui mừng vì Thư Lan cuối cùng cũng có con, lo lắng vì sinh con cũng không phải chuyện dễ trải qua.
Mẹ Khương nhỏ giọng nói: “Thư Lan, sinh con là chuyện đi qua quỷ môn quan của phụ nữ, con không cần sợ, có cha mẹ ở đây rồi, dù diêm vương có đến đây, cha mẹ cũng sẽ che chở cho con.”
Nếu như muốn mạng, vậy thì lấy mạng bọn họ là được rồi.
Một mạng đổi một mạng.
Tâm tình Khương Thư Lan cũng chua xót lên, kỳ thật sao cô không sợ cho được chứ?
Nghe nói chuyện sinh con thực sự rất đau, điều cô sợ nhất chính là đau thể xác.
Cha Khương bên cạnh lập tức trấn an, ông ấy không khỏi trừng mắt liếc mẹ Khương.
“Ngày vui như vậy, bà cứ dọa làm gì vậy? Thư Lan còn trẻ sinh con được, sợ gì chứ? Bà còn không đi vào nấu cơm cho Thư Lan đi, tôi nghe Trung Phong nói Thư Lan muốn ăn cháo mà bà nấu, bánh ngô áp chảo, ăn cùng với tương và dưa chuột muối.”
Lời này lập tức di dời được sự chú ý của mẹ Khương.
“Ôi, bây giờ tôi đi làm luôn.”
Bà lau lệ xong rồi liền đứng dậy luôn, muốn đi phòng bếp, Khương Thư Lan phải đi theo dẫn đường cho bà.
Sau đó bị mẹ Khương đuổi khỏi cửa: “Nghe nói Trung Phong nói con không ngửi được mùi dầu khói, con đi ra ngoài ngửi một lát đi, đừng tiến vào.”
Làm mẹ ruột chính là như vậy, luôn sợ con gái không thoải mái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận