Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 282:

Lúc cô còn chưa có thời gian để lấy lại tinh thần, bả vai đã được một người đàn ông túm lấy.
Đối phương dùng sức để tóm lấy như vậy khiến cho hai người đều đồng loạt ngã xuống lăn trên mặt đất mấy vòng.
Khó khăn lắm mới tránh được việc bị cơ thể của sói đè xuống.
Chỉ trong nháy mắt, tiếng thét chói tai, tiếng ồn ào, tiếng la sợ hãi, dường như đều ngưng lại trong tai Khương Thư Lan.
Cô trợn mắt theo bản năng đưa mắt nhìn lên người đàn ông đã liều mạng cứu mình.
Chính là Chu Trung Phong!
Là người đàn ông đã cứu cô khỏi miệng sói, cũng là người đàn ông dù có ngã nhào xuống đất cũng lấy tay và thân thể che chở cho cô.
Cô có thể cảm nhận được cơ thể của đối phương lúc va chạm vào tảng đá kêu lên thành tiếng.
Khương Thư Lan sợ run người, cổ họng có chút khô dát, cô há miệng thở dốc, nhưng vẫn không phát ra âm thanh nào.
Cho tới lúc này rồi, vậy mà một chữ cũng không thể nói ra được.
Chu Trung Phong phát hiện ra Khương Thư Lan đang được mình che chở cả người đều run lên, loại run rẩy không thể khống chế được.
Đây là phản ứng của tứ chi trong lúc đang kịch liệt sợ hãi.
Rất dễ bị co giật.
Chu Trung Phong chạm vào bả vai cô, bàn tay khô nóng xuyên qua bả vai, dường như muốn cho cô một tia ấm: “Đỡ hơn chút nào chưa?”
“Bị thương ở chỗ nào sao? Hay là cảm thấy không thoải mái hả?”
Chất giọng đàn ông gấp gáp, trầm thấp mang theo vài phần quan tâm không thể che giấu được.
Khương Thư Lan cảm thấy thần hồn như đã mất của mình cuối cùng cũng quay về.
Cô lắc lắc đầu, rồi lại gật đầu, miệng mở ra, cuối cùng cũng có thể nói được thành tiếng.
“Em không sao.”
Cô chỉ là bị làm cho sợ hãi quá mức mà thôi.
Còn chưa tỉnh lại từ cơn sợ hãi lúc bị sói vồ lấy lúc nãy.
Sau đó dường như nhớ ra được gì đấy, Khương Thư Lan miễn cưỡng mà nâng ngón tay vẫn đang mềm nhũn của mình ra.
Lúc này mới phát hiện ngón tay mềm nhũn không còn chút sức lực nào nữa.
Sau đó cô lập tức buông tay xuống, thấp giọng hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Không phải là đang ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ huấn luyện sao?
Dựa theo tờ giấy mà anh để lại thì phải đi ra ngoài khoảng hai mười ngày, sao mới hơn mười ngày đã quay lại rồi.
Chu Trung Phong chống hai tay xuống mặt đất để đứng dậy, giúp cô cùng đứng lên, vẫn tiếp tục che chở cho cô.
Vừa vặn để Khương Thư Lan đứng sau anh.
Dù là ở góc độ nào thì cũng đều thấy anh đang che chở cho cô.
Anh vừa che chở cho Khương Thư Lan, ánh mắt vẫn cẩn thận quan sát tình huống xung quanh: “Anh cảm thấy không yên tâm.”
Trong lòng Khương Thư Lan lúc này như thể bờ hồ phẳng lặng bị ném một hòn đá vào vậy, nổi lên từng con sóng.
Cô thoáng động lòng, sau khi lấy lại được tinh thần, hai chân quả thực không còn chút sức lực nào nữa, hơn nửa thân mình đều dựa vào người Chu Trung Phong.
Lúc này mới có thể đi dò xét về phía trước, nhìn về con sói thiếu chút nữa đã lấy đi cái mạng nhỏ của cô.
Giờ phút này, bộ lông màu xám của nó đã nhiễm một tầng máu đỏ tươi, máu tươi chảy từ giữa trán cho đến khóe miệng.
Cuối cùng chảy xuống trên da lông, cuối cùng tí tách chảy xuống một chỗ ở trên mặt đất.
Mặt đất lúc này đã bị máu tươi nhuộm đỏ thành một mảng.
“Đừng nhìn!”
Chu Trung Phong đưa tay lên đúng phía mắt cô để che đi, bàn tay nhanh nhạy, trong ánh mắt mang theo mấy phần ôn nhu: “Cẩn thận một chút, sói là loài động vật sống theo bày đàn, sẽ không chỉ có một con không đâu.”
Vấn đề mà anh lo lắng hiện tại chính là, giải quyết được một con rồi, phía sau còn có cả một đám nữa.
Dù sao con sói kia lúc bị bắn chết cũng đã phát ra tiếng gào thét.
Lời này nói ra khiến cho Khương Thư Lan không khỏi giật mình.
Mà những người ở bên cạnh cũng được hoàn hồn theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận