Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 923:

Nhà họ Chu này bình thường rất kín tiếng, ở mấy con ngõ nhỏ ít ai thấy hay đi vào được, nhưng Chu Trung Phong khi dẫn vợ con về, vừa mới quay về, Thiệu Tân Quyên đã bị đưa về nông thôn rồi.
Sau đó, cảnh tượng cục trà quán ở trước mặt mọi người vô cùng rõ ràng.
Rõ ràng bọn họ rất thấp cổ bé họng trước mặt Bành Văn Binh, nhưng ở trước mặt Chu Trung Phong còn yếu thế hơn mấy phần.
Thấy đàn em mình bất động không nói gì, sắc mặt Bành Văn Binh có chút nhục nhã: “Sao vậy? Hiện tại đến cả anh em mình cũng không chịu giúp sao?”
Người trẻ tuổi mà, luôn cố tỏ ra có nghĩa khí, một tiếng anh em vừa nói ra, đối phương lập tức cảm thấy có chút áy náy.
“Được rồi, vậy Văn Binh, hiện tại em đã đi điều tra xem.”
Đợi khi đối phương đi rồi, sắc mặt của Bành Văn Binh từ trước đến giờ vẫn luôn như có gió xuân thổi vào liền lập tức trở nên lạnh lùng.
Anh ta ngẩng đầu nhìn tứ hợp viện của nhà họ Chu, có một gốc cây cổ thụ, giống như bảo vệ mà che chắn cho tứ hợp viện này vậy.
Bành Văn Binh nhìn chằm chằm gốc cây cổ thụ kia rồi nói: “Mày già rồi.”
Cũng không biết là đang nói cây hay nói người.
Nhà máy cán thép tổng của thủ đô, với hai tấm cửa sắt, nhìn qua vô cùng uy vũ và hùng tráng.
Cửa lớn vừa mở ra, đồng chí mặc đồng phục màu lam đậm liền cưỡi xe đạp lạch cạch lạch cạch mà đi ra.
Lúc này đây là tầm tan tầm giữa trưa của ca ba.
Có người đi ra ngoài mua đồ ăn, cũng có người đi về nhà.
Ai nấy cũng có tinh thần tướng mạo không hề tồi, nhất là mấy người đi ra từ nhà máy kia, trên mặt thậm chí còn lộ ra mấy phần kiêu ngạo.
Trâu Dược Hoa cùng với Trâu Dương lúc này mới đi tới.
Trâu Dược Hoa có ý muốn để cho Trâu Dương ở lại nhà khách, nhưng Trâu Dương lo lắng cho cha mình nên lúc này mới định theo cùng đi tới đó.
Nhưng anh ta cũng không định đi vào mà chỉ tới để xem qua tình huống.
Trâu Dược Hoa khoác trên mình áo bông có mũ, đứng ở bãi đất trống bên cạnh cửa nhà máy, nhìn thoáng qua mấy nhóm công nhân.
Không khỏi cảm khái mà nói: “Công nhân của nhà máy cán thép ở thủ đô đúng là không hề giống với công nhân nhà máy cán thép của phố Bình Hương chúng ta.”
Nói như thế nào đây?
Những người này tùy tiện nhìn qua một cái đều thấy diện mạo cùng với khí chất đều cực kù giống với mấy chủ nhiệm của nhà máy cán thép phố Bình Hương bọn họ.
Ví dụ như Trâu Dược Hoa vậy.
Vậy nên lúc này đây, Trâu Dược Hoa không khỏi cảm thấy áp lực, ở nhà máy cán thép ở phố Bình Hương, chỉ có một mình Trâu Dược Hoa thể hiện được hết tài năng.
Mà ở nơi này, chỉ cần liếc mắt một cái, anh ta liền biết ở nơi này có vô số Trâu Dược Hoa, thậm chí còn giỏi hơn anh ta, gia thế cũng tốt hơn hẳn.
Thấy cha mình không đi vào mà lại tự phủ nhận, tự ti về bản thân, Trâu Dương không khỏi chột dạ, nhóc nắm lấy tay của cha mình nói: “Cha, cha còn có ưu thế hơn cả bọn họ.”
Ưu thế của anh ta là gì?
Cha con hai người liếc nhau, trong lòng bọn họ đều biết rõ.
Nghĩ đến đây, Trâu Dược Hoa cũng không thả lỏng hơn mấy phần, đúng vậy, đời trước anh ta đã từng làm thủ phủ ở đây rồi.
Điều này là điều không giống với người thường của anh ta.
Những người này ở kiếp trước sau khi anh ta thành danh rồi, đến xách dép cho anh ta thì bọn họ cũng không xứng.
Trong lòng bọn họ có vô số lối buôn bán, muốn làm chuyện buôn bán ngay lập tức, nhưng tiếc là thời này buôn bán còn có chút hạn chế.
Anh ta không dám mạo hiểm, chỉ có từng bước tích góp chút một trước.
Thấy cha mình không còn coi nhẹ bản thân nữa, Trâu Dương thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhóc nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ trên tay mình.
“Chúng ta cứ đi hỏi thăm trước, một giờ chiều nào Hồ Vịnh Mai cũng đứng ở cửa hết, cha nhớ rõ xem một chút.”
Trước khi bọn họ đi tới thủ đô, dựa theo trí nhớ đời trước của mình, mua chuộc người khác, căn bản đều đã hỏi thăm hết về công việc cùng với tin tức của Hồ Vịnh Mai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận