Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 464:

Chuyện gay go nhất cuối cùng thì vẫn xảy ra, sự tín nhiệm của người địa phương với quân đội đã không còn nữa.
Hơn nữa, tộc trưởng Lê sao mà không có ở nhà được chứ? Rõ ràng là đang trốn tránh không muốn gặp mặt bọn họ mà thôi.
Bên ngoài, một đám người già và trẻ nhỏ nằm quanh rừng cao su, hoàn toàn không thể nói là không có ai sắp xếp được.
Chu Trung Phong cùng với đội trưởng Na không khỏi trầm mặc.
Chu Trung Phong nói: “Chúng ta về thôi.”
Thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể để cho người trong nhà nghe thấy được.
Đội trưởng Na ngạc nhiên, anh ấy vừa định nói gì đó đã bị Chu Trung Phong nhéo tay, giây sau đó đội trưởng Na lập tức hiểu được: “Nếu không thấy người thì cứ quay về trước vậy.”
“Suy nghĩ kỹ lại rồi tính sau.”
Hai người vừa bỏ đi được vài bước, trong phòng lập tức truyền đến tiếng nói: “Đi hết rồi à?”
“Đúng vậy, nghe được tiếng bước chân đi rồi.”
Tộc trưởng Lê thở dài một hơi: “Cứ đi ngủ đi, quân đội đợi vài ngày rồi sẽ phải sốt ruột hơn chúng ta thôi.”
Dứt lời là một trận thanh âm xoay người nằm xuống ngủ.
Mà Chu Trung Phong cùng với đội trưởng Na ở bên ngoài đều đã nghe thấy hết tất cả những lời vừa rồi.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, cũng không xông thẳng vào gặp tộc trưởng Lê mà lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài.
Vừa ra khỏi tộc họ Lê, đội trưởng Na lập tức hỏi: “Sao vừa rồi không trực tiếp để cho anh đi vào nói chuyện?”
Xông vào mà không nói gì mới tốt sao? Mấy người trong đó chắc chắn sẽ không chạy được.
Chu Trung Phong lắc đầu: “Bọn họ hiện tại không muốn nói chuyện với chúng ta, anh có xông vào thì cũng không có tác dụng gì hết.”
Dừng một lúc, anh quầy đầu lại nhìn thoáng qua mấy gian nhà tranh dưới bóng đêm: “Nếu như xông vào, dựa vào tình cảnh của hai bên lúc này thì chỉ có thể khiến cho mọi chuyện tệ đi mà thôi.”
Hiện tại tộc trưởng Lê còn nể nang mặt mũi bọn họ nên mới không trực tiếp ra mặt.
Nếu như ông ấy ra mặt thì sợi dây liên kết giữa hai bên sẽ hoàn toàn bị cắt đứt, khi đó mới thực sự khó khăn.
Ở một nơi như hải đảo này, bởi vì xa đất liền, văn hóa của bọn họ vẫn có thiên hướng theo kiểu truyền thống.
Người dân định cư theo tộc đàn, thân phận tộc trưởng trong mắt bọn họ không khác gì thân phận của huyện trưởng của địa phương.
Thậm chí kể cả huyện trưởng đôi khi cũng không nói gì được bọn họ.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Mấy người già trẻ nhỏ nằm ở kia rõ ràng là do tộc trưởng Lê sắp xếp.” Đội trưởng Na sốt ruột hỏi, vừa đi vừa gãi gãi mái đầu không có quá nhiều tóc.
Chu Trung Phong quay đầu lại nhìn thoáng qua gian nhà tranh yên tĩnh kia, ngữ khí anh bình tĩnh: “Quay về bàn bạc kỹ lại đã.”
Lúc người già và trẻ nhỏ vẫn ở bên ngoài đó thì không phải lúc mà bọn họ có thể giải quyết được. Phải xem cấp trên phân phó như thế nào thì bọn họ mới có thể tiếp tục được.
Dù là dùng vũ lực để trấn áp, hay là dùng phương thức hòa hoãn thì đều cần có người đứng ra chỉ huy.
Ít nhất thì lúc bọn họ đang thi hành sẽ không bị ngăn cản hay trừng phạt.
Bốn rưỡi sáng.
Chu Trung Phong cùng với đội trưởng Na rời khỏi rừng cao su của tộc họ Lê, quay về quân đội, mà bốn mắt thì bị giữ lại để quan sát tình huống.
Cùng thời điểm đó, sư trưởng Lôi bị đánh thức ở trên giường, sau khi nhanh chóng rửa mặt, lập tức đi tới văn phòng của quân đội luôn.
Bốn giờ năm mươi sáng.
Tất cả các đội các doanh của quân đội đều được triệu tập tới văn phòng.
Văn phòng lúc này vô cùng căng thẳng và im lặng, đến một tiếng động nhỏ thôi cũng đủ khiến người ta nghe thấy được.
Sư trưởng Lôi ngồi trên cùng, hai tay ông ấy đặt lên bàn, sau đó nhìn xung quanh.
Chu Trung Phong đứng lên, thuật qua lại mọi chuyện một lần nữa.
Nhấn mạnh một số ý: “Hiện tại chính là như vậy, cả rừng cao su đều bị người già và trẻ nhỏ vây quanh, quân đội không những không thể tiến vào mà sự tín nhiệm tình nghĩ của tộc trưởng Lê đối với quân đội chúng ta cũng đã không còn nữa rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận