Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 423:

Hạng mục rừng cao su này có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào, thật sự Chu Trung Phong không đoán được rằng hạng mục này sẽ rơi xuống đầu anh.
Tất nhiên quan trọng nhất vẫn là Khương Thư Lan.
Anh không nói với cô, bởi vì nếu hạng mục này thành công, chức vị của anh sẽ có biến động.
Đến lúc đó người ta sẽ không kêu Khương Thư Lan là vợ của phó đoàn Chu nữa, mà là vợ của đội trưởng Chu.
Nghĩ đến đây thôi, một người bình tĩnh như Chu Trung Phong cũng không nhịn được vui sướng.
Anh cúi đầu nhìn chăm chú gương mặt trong suốt như ngọc của Khương Thư Lan, rồi thấp giọng nói: “Sau này em đi ra ngoài cũng sẽ giống như bọn họ.”
Giống như Từ Mỹ Kiều, Tiêu Ái kính, không ai dám ức hiếp cô nữa.
Đợi anh trở thành sư trưởng, quân trường, những người đó sẽ mang vẻ mặt cười nịnh nọt cô.
Đàn ông có chức vị càng cao thì sẽ mang đến rất nhiều lợi ích.
Chưa bao giờ Chu Trung Phong muốn cấp thiết được thăng chức như vậy.
Chỉ khi anh ngồi đủ cao, những người bên cạnh cô mới đều là người tốt.
Giọng nói của Chu Trung Phong quá nhỏ, còn mang theo mấy phần nghẹn ngào nên Khương Thư Lan không nghe được, cô ngẩng đầu: “Anh vừa nói gì vậy?” Cô nghi hoặc nói.
Chu Trung Phong đưa bàn tay to của anh lên xoa xoa mái tóc đen của cô: “Không có gì.”
Sau đó dường như anh nghĩ tới cái gì: “Đúng rồi, Thư Lan, sư trưởng Lôi bảo anh hỏi em, nhà bếp bên kia có thể cho em một cái biên chế, ông ấy hỏi em có muốn không?”
Thật ra thì anh cảm thấy không cần thiết, bởi vì cô làm việc ở nhà ăn không lâu.
Chỉ vì cô muốn giết thời gian, hơn nữa cô muốn học từ Tiểu Lưu và sĩ quan hậu cần cách làm đồ ăn bản địa ở phía Nam, có biên chế, trái lại sẽ ràng buộc cô hơn.
Đợi đến mùa hè trường học nhận người, như thế sẽ làm chậm trễ.
Trong lòng Khương Thư Lan vui vẻ: “Căn cứ cho em biên chế hả?” Theo như cô biết, biên chế là một thứ rất khó có được.
Phải biết rằng trên đảo này có rất nhiều chị dâu không có công việc, dù cho có thì cũng không có được biên chế.
Có thể thấy biên chế khó có được cỡ nào.
“Đúng vậy, em có muốn không?”
Khương Thư Lan không do dự chút nào, cô nói thẳng: “Em muốn.”
Có biên chế và không có biên chế khác nhau rất lớn, người có biên chế, không cần phải tới đây thật sớm, tuy cô cũng không cần thiết, nhưng mắt nhìn vẫn thèm cái phúc lợi này.
Hơn nữa chuyện trường học thông báo tuyển sinh vào mùa hè vẫn chưa có thời gian cụ thể, không thì cô cứ bắt lấy những thứ trước mặt trước.
Ban đầu Chu Trung Phong còn định khuyên cô, ngay lập tức anh nuốt trở vào, vội vàng nói: “Được, đến lúc đó anh sẽ nói với sư trưởng Lôi.”
Mặc kệ Khương Thư Lan quyết định như thế nào, anh đều nghe theo cô.
Khương Thư Lan không khỏi vui vẻ, cô nghĩ đến lời nói của chị Ngưu ở nhà ăn, không khỏi hỏi: “Mấy người kia đều nói buổi sáng anh đến đón em, nhưng em mới vừa phản ứng kịp, buổi sáng anh không có đón em mà đúng không?”
Mỗi buổi sáng, lúc cô tỉnh dậy, bên cạnh đã không có ai.
Trước kia Chu Trung Phong có thói quen tập thể dục buổi sáng, nên Khương Thư Lan cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng mà bây giờ nghĩ lại, dường như có chỗ không thích hợp thì phải?
“Đúng rồi, mấy ngày liên tiếp, lúc em tỉnh dậy vào lúc 3, 4 giờ, sao anh không ở đây vậy?”
Mỗi lần cô sờ cạnh giường chỉ có sự lạnh lẽo.
Trong lòng Chu Trung Phong run lên, anh hàm hồ nói: “Bọn anh huấn luyện dã ngoại trước một giờ cho nên lúc đó mới đi ra ngoài.”
Khương Thư Lan cảm thấy kỳ quái, nhưng nhìn bộ dạng nghiêm túc của Chu Trung Phong, trông anh không giống như nói dối nên cô cũng không truy hỏi nữa.
Chẳng qua chờ đến đúng 3 giờ đêm.
Dường như người bên cạnh đứng dậy, lúc này Khương Thư Lan cũng đã tỉnh, cô nghe thấy Chu Trung Phong cố ý nhẹ nhàng, hầu như anh không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Khương Thư Lan không khỏi nhíu mày, anh thật sự đi huấn luyện dã ngoại ư?
Qua mười phút nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận