Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1020:

Vừa được bế vào trong lòng Khương Thư Lan bèn ê a lên tiếng, giống như một người ưa nói chuyện.
Khương Thư Lan không nhịn được mà nhéo cái mũi của bé: “Ai bảo con bướng bỉnh không nghe lời ông bà ngoại, buổi tối phạt con không có cơm ăn.”
Nháo Nháo nghe không hiểu, cho rằng mẹ đang chơi đùa với bé.
Cho nên bé há to khuôn miệng nhỏ xinh mềm mại thành một cái hình chữ “O”, phát ra âm thanh a a, tay nhỏ cũng không nhịn được, túm lấy tóc của Khương Thư Lan khiến cho Khương Thư Lan đau đầu: “Đứa nhỏ này, người nho nhỏ, sức lực lại rất lớn.”
Mẹ Khương đứng bên cạnh giải cứu cô, không nhịn được cười: “Trẻ ba tháng tuổi mà, thứ gì cũng tò mò.”
Tiếp theo, bà nhìn mái tóc dài của con gái: “Thật sự không được thì cắt bớt tóc cho tiện?”
Khương Thư Lan sờ mái tóc dài của mình, rất luyến tiếc: “Con có thể kiên trì, chờ một khoảng thời gian nữa đứa nhỏ lớn lên thì sẽ ổn thôi.”
Nói xong, thấy cha đang rảnh rỗi ngồi ở trong sân dưới mái hiên dọn dẹp dược liệu, Khương Thư Lan nghĩ đến lời của La Ngọc Thu, không nhịn được hỏi dò một câu: “Cha, lúc con đưa chị dâu Miêu đi trạm y tế kiểm tra, bác sỹ La có nhờ hỏi một việc, cô ấy có một người chị họ bên nhà mẹ đẻ cũng kết hôn nhiều năm mà chưa có con, luôn mong được một mụn con, định tới tìm cha khám bệnh, có được không ạ?”
Cha Khương dừng lại động tác dọn dẹp dược liệu: “Tất nhiên là có thể.”
Tiếp theo, rãnh cười trên mặt ông sâu hơn mấy phần: “Có người bệnh như thế thì giới thiệu thêm cho cha mấy người.”
Ở nhà trông cháu lâu rồi, ông cảm thấy hình như tay nghề trị bệnh cứu người từ thủa xưa của ông cũng dần trở nên mới lạ.
Có câu nói này của ông, Khương Thư Lan yên tâm rồi.
Vào nhà định cho đứa nhỏ uống sữa, cha Khương lại đột nhiên hỏi một câu: “Có nói là khi nào tới đây không?”
Khương Thư Lan lắc đầu: “Còn chưa hẹn thời gian.”
“Con chỉ bảo người ta tới đảo tìm cha.”
Cha Khương nghe được lời này thì hiểu rõ trong lòng.
Chờ con gái vào nhà, mẹ Khương nhỏ giọng nói: “Ông nói xem, nếu ông làm tốt công việc chữa bệnh cứu người này ở hải đảo, có phải có thể kiếm thêm được ít tiền hay không?”
Tiểu Thiết Đản sắp đến tuổi đi học.
Đi học cũng mất kha khá tiền, không đến mức ở nhà dượng cho nên bắt dượng phải trả tiền học chứ?
Thế thì thật sự là quá đáng quá.
Cha Khương gật đầu: “Nếu công việc thuận lợi, vậy khẳng định có thể. Phỏng chừng tôi có thể tích cóp được chút tiền cho Thiết Đản học đại học.”
Mới vừa nhắc tới Tiểu Thiết Đản, Thiết Đản bèn trở về từ bên ngoài, hơn nữa, đang khóc nức nở: “Cô ơi, cô ơi, cô mau đi xem Tiểu Lôi Tử.”
Cậu bé khóc lóc khiến cho cả nhà giật mình, vội vàng tập trung lại hỏi han.
“Làm sao vậy?”
Trong phòng, Khương Thư Lan vừa mới cho hai đứa bé bú sữa xong, cũng nghe tiếng mà đi ra ngoài.
Tiểu Thiết Đản nước mắt chảy ròng ròng, thấy Khương Thư Lan bèn lập tức kéo tay cô, kéo ra bên ngoài.
“Cậu ấy bị trói, bị mẹ cậu ấy trói lại, cô ơi, Tiểu Lôi Tử trông đáng sợ lắm, cô cứu cậu ấy với.”
Nghe thấy lời này, Khương Thư Lan cũng kinh ngạc.
Cô từng nhìn thấy bình luận nói mẹ của Lôi Vân Bảo rất yêu thương cậu bé, thậm chí sau khi cậu bé mất tích, mẹ cậu bé đã từng xảy ra chuyện khi đi tìm cậu bé.
“Dẫn cô đi nhìn xem.”
Trong lòng vẫn còn bế con, Khương Thư Lan trực tiếp chuyển tay đưa con cho cha mẹ cô.
Chờ tới nhà họ Lôi, Khương Thư Lan nhìn thấy Lôi Vân Bảo, cô lại bị giật mình.
Lúc này cô mới hiểu ra lời Tiểu Thiết Đản nói là có ý gì.
Cái gì bị treo lên.
Quả thật là Lôi Vân Bảo bị treo lên, hơn nữa là bị treo ở trên xà ngang của nóc nhà, dây thừng rất dài trói tay của Lôi Vân Bảo.
Cả người cậu bé buông thõng xuống dưới, có vẻ rất khổ sở.
Hiển nhiên, cậu bé đã bị trói một lúc lâu.
Cậu bé cả đầu mướt mồ hôi, đôi môi cũng hơi xanh tím.
Mà Trần Mỹ Cầm đứng ở sô pha cách đó không xa, cô ta cũng dùng dây thừng trói tay mình lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận