Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1004:

80 cân gạo Đông Bắc thu hoạch vào mùa thu năm trước, 30 cân gạo kê, 20 cân gạo đen, 10 cân bắp.
Một hũ tương lớn, một hũ thịt băm, một ít lạp xưởng, thịt thỏ phơi khô ba con, hai con gà rừng, nửa con hươu ướp gia vị.
Còn lại là thảo dược, có tận mấy chục bao.
Và quần áo mới do nhóm chị dâu làm cho con Khương Thư Lan.
Đa phần đều cho một đôi song sinh kia.
Chuẩn bị hết thảy đâu đó chừng hai gánh đồ, gánh đồ nặng hơn do cha Khương đeo, gánh đồ nhẹ hơn do mẹ Khương đeo.
Lúc sắp chia tay, những người trong nhà vẫn chưa chịu buông tha.
Tưởng Tú Trân khóc như mưa mà kéo tay mẹ Khương, chị ấy tiễn bọn họ ra cửa: “Cha mẹ, hai người tới nơi thì nhớ báo tin về nhà đấy.”
“Qua bên đó, cha mẹ nhớ phải chăm sóc bản thân.”
“Bên phía em gái có cần giúp đỡ gì, mọi người chỉ cần gửi tin về, nếu bọn con có thể làm, bọn con nhất định sẽ làm.”
Mẹ Khương cũng luyến tiếc, đây cũng coi như là xa quê rồi.
Nhưng bà nghĩ đến con gái ở bên kia không có ai chiếu cố, cuối cùng bà vẫn đau lòng, nên hạ quyết tâm: “Mẹ biết rồi, cha mẹ đều biết rồi, mẹ và cha không ở nhà, Tú Trân, nhờ con để ý trong nhà nhiều hơn chút.”
Tưởng Tú Trân gật đầu.
Trên đường đi, những người con trai khác của nhà học Khương đều không lên tiếng, bọn họ chỉ buồn bã cúi đầu nhận lấy gánh đồ trong tay cha mẹ, rồi đưa bọn họ ra cửa.
Bọn họ gặp không ít nhóm xã viên trên đường đi. Nhóm xã viên không khỏi kinh ngạc: “Ông Khương, vợ chồng già hai người lại đến chỗ con gái nữa à?”
“Hai người còn mang theo nhiều đồ như vậy sao?”
Có người tinh mắt, vừa nhìn thấy thứ trên gánh đồ liền nói: “Không phải chứ, hai người định dọn hết tài sản đi hả?”
Đó đều là gạo trắng đấy, ngay cả bọn họ cũng luyến tiếc không nỡ ăn.
Mẹ Khương cười cười, bà không trả lời.
“Cái này, hai người mang theo nhiều đồ đến cho con gái như vậy, mấy đứa con trai và con dâu của hai người không nói gì ư?” Có người nhịn không được mà hỏi.
Mẹ Khương không nói gì, nhưng Tưởng Tú Trân lại tiếp lời: “Thím à, thím chỉ thấy nhà tôi mang đồ đến cho Thư Lan, chứ thím chưa bao giờ thấy Thư Lan gửi đồ về cho chúng tôi đúng không?”
“Nếu mà tính toán, thì cộng hết tất cả những thứ này lại, cũng chẳng bằng giá trị Thư Lan gửi về một lần.”
Người thân chính là như thế, anh bỏ được thì em cũng bỏ được.
Bọn họ chỉ thật lòng mong đối phương sống tốt.
Lời này… Mọi người lập tức không tiếp tục chủ đề này nữa. Mà bọn họ đổi sang một chủ đề khác.
“Nhưng mà, nhà họ Khương này, mấy người dẫn già dắt trẻ đến ở nhờ con gái, con rể hai người không nói gì sao?”
Nào có con rể nào nuôi cha vợ mẹ vợ, ngay cả cháu trai của vợ cũng nuôi luôn.
Mẹ Khương cười ha ha: “Con rể rất tốt, nó nguyện ý cho bọn tôi ăn cơm trắng ấy mà.”
Tất nhiên, bọn họ có tiệm thuốc ở hải đảo, nhiêu đó đủ để chi trả cho cuộc sống của ba người bọn họ, nhưng bọn họ không cần nói chuyện này với người ngoài.
Mẹ Khương vừa nói xong, những xã viên kia không biết nội tình. Bọn họ chỉ hâm mộ nói: “Con rể của bà thật tốt.”
Nhìn quần áo hai vợ chồng già này mặc xem, áo bông liền mũ màu lam, vô cùng có thể diện, quần cũng là vải bông, hình như đi đến hải đảo cũng không phải đi làm ruộng mỗi ngày.
Bởi vì bọn họ trắng lên không ít.
Một thân khí chất kia, nếu nói là hai ông bà này đang nghỉ hưu và được cung cấp lương, chắc cũng có thể hiểu được.
Mẹ Khương nghĩ thầm, con rể của bà tất nhiên là tốt rồi.
Nếu đã nhắc tới con rể nhà họ Khương thì không thể không nhắc tới con rể nhà họ Giang.
Có người sợ cuộc vui không đủ lớn, nên hỏi Tưởng Lệ Hồng một câu: “Lệ Hồng này, khi nào con trưởng xưởng của chị cũng rước chị vào thành phố ở một khoảng thời gian vậy?”
Vốn dĩ Tưởng Lệ Hồng chỉ định đứng trong đám người xem náo nhiệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận