Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 75:

Vốn dĩ cô ta lúc đầu khuyên nhủ cũng rất bình thường, Trâu Dược Hoa có hơi cảm động.
Nhưng nghe xong nửa sau thì không hiểu sao cơn tức giận cũng theo đó mà lên, đứa nhỏ quả thật cực kỳ không hiểu chuyện, nếu không phải thằng nhỏ Trâu Dương tới, anh ta cũng sẽ không mất hết mặt mũi như vậy.
Những hoảng hốt lúc đầu đều bị bỏ qua.
Vừa nghĩ lại là lại tức giận, anh ta lạnh lùng mắng: “Đuổi theo cái gì mà đuổi theo? Đứa nhỏ lớn như vậy còn không hiểu chuyện, nếu nó dám chạy tới, tất nhiên sẽ có bản lĩnh mà trở về.”
Lời này vừa dứt, người nhà họ Trâu muốn khuyên, trên đường gặp phải kẻ bắt cóc thì làm sao bây giờ?
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ kiên định của Trâu Dược Hoa, nhất thời nuốt lời ngược vào trong.
Nếu như Dược Hoa đuổi theo đứa nhỏ, hạ lễ qua cửa hôm nay phải làm sao bây giờ?
Trong lúc nhất thời, thế mà lại có chút tha thiết nhìn về phía Giang Mẫn Vân.
Giang Mẫn Vân ban đầu hiểu chuyện đại cục như vậy, chắc chắn sẽ hỗ trợ nói chuyện giúp đứa nhỏ phải không?
Nào ngờ Giang Mẫn Vân không nói một lời, trực tiếp coi như không nhìn thấy ánh mắt mong chờ của đối phương.
Ban đầu cô ta không biết đứa bé hư hỏng này là Trâu Dương.
Cô ta đã cố gắng nuốt cục tức vào trong, kết quả lại bị đứa trẻ hư hỏng phá hủy đã đành, còn đụng cô ta té vào trong bùn đất, đau thì không nói, trên người cô ta mặc một bộ áo bông mới duy nhất.
Lần này tất cả đều đã bị bẩn bởi bùn đất.
Để cho nữ chính qua cửa mà mặc quần áo cũ, trong lòng cũng không thoải mái!
Giang Mẫn Vân không trả lời.
Cảnh tượng này lúc nhất thời có chút lúng túng.
Không biết là ai mở miệng nói một câu trước: “Nếu như dựa theo cách nói của đứa nhỏ kia, cái radio này là của mẹ nó sao?”
“Đối tượng kia của Mẫn Vân, lấy radio của vợ cũ đưa cho vị hôn thê mới làm sính lễ sao?”
“Cái này...”
Điều này so với việc hàng hóa đã qua sử dụng còn khó chấp nhận hơn!
Nếu nói dùng hàng hóa đã qua sử dụng là ham rẻ thì cũng có thể hiểu được.
Nhưng mà nếu lấy đồ của vợ cũ đã từng dùng ra làm sính lễ, vậy thì không thể chấp nhận được.
Lời này khiến cho sắc mặt Trâu Dược Hoa trông rất khó coi, lại có thể làm cho sắc mặt Giang Mẫn Vân có thể đẹp được ư?
Cô ta có chút không thể chịu đựng được nữa, nhưng mà sự tình đến bước này, cô ta vẫn không muốn buông tha Trâu Dược Hoa, thật sự là tương lai của Trâu Dược Hoa quá mức quyền thế vang dội.
Giang Mẫn Vân từ trong bùn đứng lên, thấp giọng hô: “Dược Hoa, bàn tiệc trong nhà vẫn còn đang bày ra, chúng ta về nhà trước đi!”
Cô ta thì thầm.
Trâu Dược Hoa hít thở sâu một hơi, nhìn lướt qua các xã viên xung quanh còn đang xì xào bàn tán, phất tay áo rời đi.
Tưởng Lệ Hồng hết nhìn sang trái rồi lại nhìn sang phải, cuối cùng cũng quyết định đi theo.
Ngược lại cái radio ban đầu được tâng bốc cao tận trân trời lập tức trở nên đáng thương, không ai thèm muốn.
Cái radio được đặt nằm lẻ loi một góc.
“Nhà họ Giang, radio này, hai người không mang đi sao?”
Có xã viên lớn tiếng hỏi.
Trâu Dược Hoa đang rời đi phía trước dừng bước một chút, cũng không quay đầu lại mà chỉ rời đi.
Giang Mẫn Vân vừa nhìn thấy, lập tức chạy đuổi theo, cũng không đề cập đến chuyện muốn radio nữa.
Đối với cô ta, radio là một sự ô nhục của cô ta.
Ngược lại Tưởng Lệ Hồng muốn đi nhặt về, không chừng sửa lại một chút còn có thể dùng được, nhưng lại bị Giang Mẫn Vân quay đầu lại hung hăng kéo đi.
Tưởng Lệ Hồng không còn cách nào khác.
Cô ta chỉ có thể quay đầu lại hét lên với các xã viên: “Không cần, các người ai muốn thì cứ lấy đi!”
Dứt lời, cô ta chạy theo rời đi, nhìn bóng lưng xám xịt, có chút chạy trối chết.
Tưởng Lệ Hồng dù thế nào cũng không nghĩ tới, vốn dĩ là đến để chê cười Khương Thư Lan, kết quả chê cười không được, ngược lại còn mất hết thể diện.
Họ vừa đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận