Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 266:

Lão tam Khương đưa bức thư trong tay cho anh ấy.
Mặt anh hai Khương sau khi nhìn bức thư cũng không biết diễn tả thế nào.
“???”
“Hình như đây không phải bức thư mà Thư Lan viết mà là do Thiết Đản viết.”
Điều này khiến anh tư Khương không khỏi kích động: “Để em xem xem!” Anh ấy không với tới được, không thể không nói, tâm tư của người cha đối với con không giống đối với người khác.
Lúc này lập tức cao giọng đọc lên: “Ông nội, bà nội, cha, con ở đây sống tốt lắm, mọi người không cần lo lắng.”
Người ở đó lập tức sửng sốt.
Lão tam Khương tò mò: “Sao mà em đọc được vậy?”
Mấy chữ viết nhem nhuốc khó hiểu kia sao anh tư Khương lại có thể hiểu được chứ?
“Anh xem, người có râu này là ông nội, là cha, bà lão có nếp nhăn này là mẹ, người què chân này chính là em, cuối cùng còn có Tiểu Thiết Đản, bên cạnh có tích một chữ v ý nói bản thân mình rất tốt, kêu mọi người không cần lo lắng!”
Điều này khiến cho người nhà họ Khương không khỏi bội phục, bức thư này cũng chỉ có cha ruột của người viết mới nhận ra được mà thôi.
Tiểu Thiết Đản chỉ viết có một câu, không còn gì để xem nữa hết.
Mọi người rất nhanh liền thúc giục, họ rất muốn nghe thư của Khương Thư Lan.
Rất nhanh sau đó, hai phong thư còn lại được mở ra, theo thường lệ vẫn được anh ba tốt nghiệp cấp ba đọc cho mọi người nghe, anh ấy lên tiếng đọc: “Cha, mẹ, con ở đây sống tốt lắm, cha mẹ không cần lo lắng.”
Đợi sau khi anh đọc xong toàn bộ hai bức thư rồi.
Mẹ Khương gạt lệ: “Biết được Thư Lan ở bên đó sống rất tốt, Thiết Đản cũng không phát bệnh gì, người làm mẹ này cảm thấy vui lắm.” Dừng một lúc, đột nhiên nghĩ tới gì đó: “Đúng rồi, lão tam, con xem xem, con nhìn kỹ xem, xem Thư Lan có nói là mình mang thai chưa?”
Đây dường như là tâm tư của mỗi người làm mẹ, hận không thể thấy con gái mình hôm trước kết hôn, hôm sau có thai luôn!
Cái này... Anh ba Khương cẩn thận đọc qua thư lần nữa, từ đầu tới cuối đọc từng chữ một, sau đó anh ấy lắc đầu: “Không có, căn bản không hề đề cập đến!”
Mẹ Khương có chút thất vọng: “Vậy thì chắc là không có rồi!”
Tưởng Tú Trân ở bên cạnh khuyên nhủ: “Mẹ, Thư Lan lúc này mới kết hôn chưa được nửa tháng, sao có thể có thai nhanh như vậy được?”
“Với lại, mang thai sao có thể dễ dàng như thế, phải để Khương Thư Lan bồi dưỡng cơ thể cho tốt, như vậy mang thai mới tốt được.”
Cha Khương cũng nói theo.
Những người khác nhà họ Khương cũng nói: “Thư Lan mới kết hôn, không cần vội vàng như vậy.”
“Con bé với Trung Phong đều còn trẻ, về sau vẫn còn nhiều cơ hội.”
Nói còn chưa xong, bên ngoài nhà họ Khương lập tức truyền đến tiếng đập cửa bộp bộp, âm thanh càng lúc càng lớn, càng lúc càng dồn dập hơn.
“Chú thím mọi người có ở trong đó không?”
Chính là tiếng của Trịnh Hướng Đông.
Người kia vừa lên tiếng, trong phòng lập tức trở nên im lặng, mọi người đều quay qua nhìn nhau: “Sao Trịnh Hướng Đông lại tới đây nữa vậy?”
Sau đó vẫn là mẹ Khương phản ứng nhanh, lập tức nói với lão tam: “Mau mau mau, mau đưa thư của em con cho mẹ để mẹ giấu đi.”
Từ sau khi đuổi Trịnh Hướng Đông về, dường như là ngày nào cũng đi hỏi tin tức của Khương Thư Lan.
Nếu như địa chỉ gửi thư này bị Trịnh Hướng Đông biết được thì biết phải làm sao?
Chưa cần mẹ Khương dặn, lão tam Khương cũng đưa thư qua cho bà.
Mẹ Khương lập tức cầm lấy thư, giấu kỹ vào trong tủ, phía trên cũng lấy gì đó để đè lên, xác định chắc chắn là Trịnh Hướng Đông sẽ không tìm thấy rồi, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Còn chưa thở hết hơi, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân đi tới, người nhà họ Khương lập tức đồng loạt nhìn qua.
Chỉ thấy Trịnh Hướng Đông lúc trước vốn vẫn còn có mái tóc xám trắng xen lẫn nhau, lúc này đã chuyển hoàn toàn qua màu trắng, không còn một cọng tóc màu đen nào nữa hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận