Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1183:

Trên mặt bà ta ảm đạm, bóng dáng đìu hiu, bà ta yên lặng rời khỏi đám người.
Hối hận sao?
Có, chỉ là bà Tạ không biết, vì sao mọi chuyện lại đến nước này, đó là do bà ta nghĩ quá nhiều, cuối cùng đẩy trách nhiệm đến trên người bọn nhỏ.
Con cháu nhà họ Tạ hèn nhát, là giá áo thùng cơm, nhưng nhà họ Chu thì khác.
Hai vợ chồng nhà họ Chu có con cháu chống lưng, mà bọn họ không có.
Đây là sự khác nhau.
*
Khương Thư Lan và Chu Trung Phong mang đồ đạc của ông bà nội Chu ở viện dưỡng lão về, một lần mang hết về tứ hợp viện của nhà họ Chu.
Động tĩnh kia khiến cho không ít người ngạc nhiên chạy đến đây xem náo nhiệt.
“Mấy người đang làm gì vậy?” Không ít người thò đầu ra dò hỏi.
“Đón ông bà nội về nhà.”
Lời này vừa được nói ra, hiện trường trở nên yên tĩnh.
Không biết là ai nói một câu: “Đúng là nên đón bọn họ trở về, ở viện dưỡng lão làm sao thoải mái bằng ở nhà đúng không?”
Nghe được lời này, Khương Thư Lan cười cười, cô không trả lời.
Chu Trung Phong thì lại kiệm lời, anh càng không thể mở miệng.
Thấy bên nhà họ Chu im lặng như vậy, những người tới xem náo nhiệt kia dần giải tán.
Nhóm người Chu Trung Phong nhanh chóng dọn đồ đạc vào trong nhà.
Ông nội Chu và bà nội Chu nhìn những đồ vật quen thuộc mà mình đã dùng nhiều năm qua kia, từng cái từng cái được chuyển vào.
Trong lòng bọn họ không khỏi cảm thán.
“Tôi còn tưởng rằng, đời này chúng ta đều ở viện dưỡng lão.”
Ai có thể nghĩ đến, có một ngày bọn họ lại về nhà.
Hai ông bà liếc nhau, giờ phút này, bọn họ có thể nhìn ra sự may mắn trong mắt đối phương, bọn họ hiểu rõ, ở đâu mà chẳng phải ở.
Lỡ như chết ở bên ngoài, vậy có thể mang tro cốt về quê nhà là được rồi.
Thật ra cũng rất thuận tiện.
Nhưng mà, những lời này, bọn họ sẽ không nói với Khương Thư Lan và Chu Trung Phong.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong xuôi.
Khương Thư Lan bớt chút thời gian đi đến thị trường phía đông và phía tây bên thủ đô này, khảo sát tình hình bán nước trái cây, cô nhận ra người mua xoài và măng cụt ở thị trường thật sự không ít.
Nhất là xoài, tất cả xoài đó đều cùng một màu vàng chín.
Một túi chừng một cân, nhìn rất bắt mắt.
Cho nên có thể thấy thủ đô không thiếu kẻ có tiền.
Xoài và măng cụt, xem như được thị trường nghiệm chứng, bán không tệ, sau khi rời khỏi thị trường, cô đến trung tâm bách hóa một chuyến để tìm Nhạc Kiến Thanh.
Hai bên đã ký kết hợp đồng.
Sau khi đưa xoài và măng cụt ra thị trường, tất cả đều được tranh mua hết, đợt hàng hóa ngày thứ hai và thứ ba, tuy rằng không bán đắt bằng ngày đầu tiên.
Nhưng mà bảy phần trong tổng số hàng đã bán xong.
Còn lại ba phần, với lại một số trái cây hỏng vẫn có thể bán được.
Cho nên nhìn Khương Thư Lan tới, Nhạc Kiến Thanh vô cùng khách sáo: “Đồng chí Khương, hàng hóa đợt này bán không tệ, cô xem khi nào mình về lại hải đảo, vận chuyển đợt hàng hóa tiếp theo?”
Hàng hóa mà thị trường thích, đều là hàng tốt.
Mà bọn họ cũng có thể kiếm tiền.
Thật ra, chung quy thị trường vẫn quá thiếu thốn vật tư.
Lúc này việc mua quả táo hay quả quýt cũng trở thành điều xa xỉ.
Xoài và măng cụt càng là những mặt hàng xa xỉ hơn.
Khương Thư Lan suy nghĩ một lúc: “Anh đừng vội, đợi tôi trở về hải đảo rồi, tôi sẽ thương lượng với nhóm lãnh đạo, xem nên vận chuyển đợt hàng hóa tiếp theo như thế nào, làm sao để không xảy ra vấn đề như trước đó.”
Bằng không, vận chuyển hàng hóa rất mệt mỏi.
Nhạc Kiến Thanh nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, nhưng nghĩ đến lửa nóng của thị trường, hắn ta vẫn thúc giục một câu.
“Vậy phiền bên cô nhanh nhanh một chút, tôi chờ tin tốt của cô.”
KHương Thư Lan ử một tiếng: “Có thông báo thì tôi sẽ liên lạc với anh đầu tiên.”
Sau khi rời khỏi văn phòng của Nhạc Kiến Thanh, Khương Thư Lan lại đến trung tâm bách hóa nhìn việc buôn bán hàng hóa, không thể không nói, trung tâm ở thủ đô cái gì cũng có hết.
Cô đi dạo một vòng, trước hết mua cho Nháo Nháo và An An hai bình sữa bột.
Bạn cần đăng nhập để bình luận