Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 548:

Những điều này, Chu Trung Phong rất ít khi nói với Khương Thư Lan.
Nhưng Khương Thư Lan lại hiểu cực kỳ rõ, đối phương chỉ cần nói một chút là cô có thể hiểu được rồi: “Mấy anh đang định dùng chiêu điệu sơn chấn hổ sao?”
Chu Trung Phong không khỏi tán thưởng nhìn cô một cái: “Đúng vậy.”
Anh đưa mắt ra nhìn mặt biển màu lam phẳng lặng: “Lúc trước khi hải đảo cằn cỗi gian khổ, không có ai nguyện ý tới nơi này.
Hôm nay dưới sự chung tay cố gắng của mọi người càng lúc lại càng tốt lên, tin tức có nhiều vật tư phong phú cũng dần dần được truyền ra bên ngoài, đương nhiên sẽ có người muốn tới cướp đồ rồi, Hứa Vệ Phương không phải người đầu tiên, cũng sẽ không phải là người cuối cùng.
Anh cũng thế, chính ủy Tống cũng vậy, thậm chí là cả sư trưởng Lôi.
Bọn họ đều đang cố gắng để bảo vệ vẹn toàn mọi thứ trên hải đảo.
Bọn họ đều hy vọng tương lai hải đảo sẽ phát triển ngày càng tốt lên, cũng có thể giao vào trong tay những người có năng lực.
Mà không phải những kẻ tầm thường chỉ biết lý luận suông như Hứa Vệ Phương.
Nghe như vậy, Khương Thư Lan nói: “Nếu vậy thì không dễ gì mà giữ gìn được.”
Giống như thể mấy đứa nhỏ ôm một khối vàng mà đi rêu rao khắp nơi vậy.
Ai nhìn thấy cũng muốn cướp đi mất!
Ngữ khí của Chu Trung Phong đầy kiên định: “Đúng là bởi vì không dễ gì giữ được, chúng ta mới có thể giữ được, nơi này dù là biển rộng, rừng cây hay nhà ở trường học đều do chính bàn tay chúng ta xây dựng lên, chúng ta chắc chắn sẽ bảo vệ tốt được chúng.”
Hải đảo lúc này đâu có khác gì con cái của bọn họ đâu.
Bọn họ từ lúc mới chỉ là một đứa nhỏ gào khóc đòi ăn cho đến bây giờ vẫn đang tập tễnh học bước.
Khương Thư Lan gật đầu nói: “Chắc chắn là có thể được.”
Chu Trung Phong nói được là làm được, sáng sớm bốn giờ đã dẫn vợ cùng với mấy đứa trẻ đi tới Dương thành của hải đảo rồi.
Một chuyến này sẽ đi ba ngày.
Khương Thư Lan cầm tiền trong tay, chuyện đầu tiên trước khi đến Dương thành chính là đi tới tín dụng hợp tác xã hỏi về chuyện xây dựng công trái.
Quả nhiên bên này cũng có, lo lắng từ hải đảo đến Dương thành sẽ không thuận tiện. Khương Thư Lan mới đi đổi một ít.
Lại cùng nhau nếm thử đồ ăn sáng ở Dương thành, bánh gạo cuộn cùng với há cảo tôm hấp, đây chính là món ngon lần trước tới mà bọn họ vẫn chưa được thử.
Khương Thư Lan ăn món bánh gạo cuộn lần đầu đã thấy thích, bánh gạo màu trắng trắng, hai bên là rau màu xanh nhạt, ở giữa còn có tâm màu vàng, còn lại là trứng gà, màu bạc đến trong suốt, vô cùng mịn màng.
Phía trên đĩa bánh gạo cuộn được rưới một tầng nước sốt đậm đà, khuấy khuấy miếng bánh gạo cho dính nước, ăn vào khá là ngon miệng.
Khương Thư Lan ăn một hơi đã hết một đĩa, thấy cô thích món này như vậy, Chu Trung Phong lại gọi thêm một đĩa nữa.
Đến đĩa thứ hai, Khương Thư Lan ăn không hết được, còn lại một nửa liền để cho Chu Trung Phong ăn.
Sau khi ăn xong thì rời khỏi chợ sáng, Khương Thư Lan nói: “Ban đầu em còn tưởng đồ ăn vặt ở phía Nam này không nhiều, xem ra cũng rất nhiều đó chứ.”
Chỉ có đĩa bánh cuốn gạo cùng với há cảo tôm này cũng đủ khiến người khác mê tít rồi.
Chu Trung Phong gật đầu: “Đồ ăn ngon ở phía Nam không hề ít chút nào, nhưng mà đồ ăn ngon thực sự vẫn là ở thủ đô cùng với Tây thành, đó mới chính là những thành phố lâu đời có tiếng.”
Anh nghĩ: “Dương thành cũng không hề kém cạnh gì là được rồi.”
Khương Thư Lan nói: “Thực sự muốn nếm thử tất cả các món ngon trên thế giới qua một lần.”
Chu Trung Phong lẳng lặng mà nhìn cô, không nói gì nữa, nhưng tận trong đáy lòng lại nói, có thể được, chắc chắn sẽ có một ngày được như vậy.
Anh sẽ dẫn theo Khương Thư Lan đi ăn món ngon từ Nam tới Bắc.
Cho anh thêm ít thời gian nữa, sẽ không lâu lắm đâu.
Anh nhất định có thể thực hiện được nguyện vọng của Khương Thư Lan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận