Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1280:

Mà tiếp tục rút ra một cây ngân châm hơi thô to, cầm lấy tay nhỏ của đứa trẻ. Tay của đứa trẻ cực nhỏ, toàn bộ tay cộng lại cũng không lớn bằng ngón tay người lớn.
Ông cụ Dương nắm vuốt ngón tay của bé gái nhìn một hồi lâu, cuối cùng cầm châm bạc đâm xuống, nhưng kỳ quái lại không hề thấy chảy máu.
Ông cụ Dương nhíu chặt mày, hướng về chỗ châm bạc mà đâm vào, nhẹ nhàng ép xuống, quả nhiên chảy ra một giọt máu, nhưng màu tím đen, không hề giống máu màu đỏ tươi của người lớn.
Chắc là có hơi đau, Nữu Nữu lúc đầu đang ngủ, nhưng lại lập tức oa oa khóc lên.
Giống hệt như con mèo con, thành ra tiếng khóc đều mang theo vài phần yếu đuối cùng bất lực.
Cái này lại làm cho Chu Trung Phong vô ý nhíu chặt mày, bởi vì nhà bọn họ cũng tương tự có hai đứa nhỏ. Thời điểm lúc trước hai đứa nhỏ khóc, hận không thể đem nóc nhà lật ngược.
Lại nhìn đứa nhỏ Nữu Nữu này, Chu Trung Phong khẽ thở dài, đột nhiên có thể hiểu được Hứa Vệ Phương vì lý gì mà có thể gấp đến phát khóc.
Bởi vì phàm là những người làm cha mẹ, thì sẽ đều không thể chịu được cảnh như vậy.
Hứa Vệ Phương đau lòng đến hỏng mất, nhưng lại không thể ngăn cản: “Ông Dương, ngài nhẹ chút.” Chỉ có thể nhỏ giọng cầu xin.
Ông cụ Dương ừ một tiếng: “Biết rồi.”
Chỉ là thời điểm tiếp tục châm ngón tay bên phải của Nữu Nữu, lại giống hệt phương pháp lúc trước, ép xuống lực nhỏ, lúc này mới thấy giọt máu như hạt châu chảy ra.
Hứa Vệ Phương ở bên cạnh chỉ có thể nhắm chặt mắt, hắn ta không thể nhìn, đồng thời cũng không dám nhìn.
“Tốt lắm, lúc ấy còn không chịu được, vậy thời điểm đứa trẻ phải vào phòng cấp cứu, cháu làm sao chịu được?”
“Đây còn không phải là không nhìn thấy sao?”
Có lẽ là có chỗ dựa, đứa trẻ có thể trị bệnh, Hứa Vệ Phương còn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Dáng vẻ thật sinh động so với vẻ âm u đầy tử khí lúc trước.
Ông cụ Dương nhìn hắn ta một cái, thu hồi châm bạc: “Được rồi, ôm đứa bé đến chỗ mẹ để bú sữa đi.”
“Nhớ kĩ mỗi lần cho ăn ít một chút.”
“Chú ý cho ăn nhiều lần.”
Cái này... Hứa Vệ Phương lúng túng: “Vợ cháu không có sữa...”
Đứa bé vừa ra đời đã phải gọi cấp cứu, lúc mới ban đầu ngược lại còn từng hút hai ngụm sữa, nhưng vì hút không ra sữa, một người đau, một người sốt ruột, lại thêm phát bệnh đưa vào phòng cấp cứu.
Mấy hôm nay toàn bộ đều nhờ vào truyền nước biển để cứu mạng.
“Sữa còn chưa về sao?”
Ông cụ Dương nhíu mày: “Cái này không phải sở trường của ông, bà nội của Trung Phong am hiểu cái này.”
Nghĩ nghĩ một lúc, đến cùng chuyến đi này là đi hành y cứu người, ông viết một đơn thuốc, đưa cho hắn ta: “Đi lấy thuốc nấu cho vợ cháu uống đi.”
“Mặt khác, trong nhà chuẩn bị canh móng giò hầm đậu nành, phải hầm kĩ, mang tới cho vợ cháu uống nhiều mấy bát.”
Hứa Vệ Phương cẩn thận từng li từng tí đón lấy đơn thuốc, vội vàng gật đầu.
Chu Trung Phong nghĩ nghĩ: “Đưa cho tôi, cậu ở lại bệnh viện chăm sóc bọn họ, còn lại để tôi làm cho.”
Một mình Hứa Vệ Phương bận không chịu nổi, ông cụ Hứa tuổi đã cao, chỗ có thể giúp cũng không nhiều.
Như vậy nhất định phải có người trợ giúp.
Hứa Vệ Phương nghe xong lập tức đưa đơn thuốc cho anh: “Anh Trung Phong, làm phiền rồi.”
Lần này hắn cam tâm tình nguyện gọi anh Trung Phong.
Trong mắt Hứa Vệ Phương, dù là anh ruột cũng không có hỗ trợ được như Chu Trung Phong.
Chu Trung Phong bị đối phương gọi một tiếng anh, anh sửng sốt hồi lâu, anh đột nhiên nói: “Cậu cứ gọi tôi là Chu Trung Phong đi.”
“Tôi sợ giảm thọ.”
Hứa Vệ Phương: “...”
“Người thật là bùn nhão không thể trát tường được.”
Hắn ta thật vất vả cúi đầu làm nhỏ một lần, đối phương dĩ nhiên lại cảm thấy không tiếp thu được?
Đây không phải là xem thường hắn ta hay sao?
Nhìn thấy Hứa Vệ Phương có thể nói đùa, trong lòng Chu Trung Phong mới xem như thở phào một hơi.
Vội vàng tới nên lại tới tay không, Chu Trung Phong không có đến thăm Cao Thải Hà, mà dẫn ông cụ Dương dự định trước tiên về nhà họ Chu nghỉ ngơi một chút.
Anh lại đi mua chút chân giò cùng với đậu nành, lại chuẩn bị thêm mấy thang thuốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận