Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 485:

[Tôi quyết định rồi, tôi sẽ đu couple Mai Lan.]
Khương Thư Lan: “...????”
Dù cô biết thành tựu của Lê Lệ Mai rất cao, nhưng lúc cô ấy nói ra mấy lời này, cô vẫn có chút khiếp sợ.
Mới mười bảy mười tám tuổi mà đã trực tiếp soán ngôi của cha mình rồi.
Loại giác ngộ này, Khương Thư Lan phải tự nhận, đây là độ cao mà cô chưa đạt tới được.
Một lời này của Lê Lệ Mai trực tiếp khiến cho tất cả mọi người ở hiện trường lúc này phải hoang mang không biết phải nói gì.
Dù là Chu Trung Phong hay chính ủy Tống cũng có chút thất thần không nghĩ được gì.
Đây là định thay đổi tộc trưởng sao?
Để tự cô ấy lên ngôi?
Sau đó nói chuyện hợp tác với bọn họ ư?
Cẩn thận mà nghĩ lại thì như vậy cũng không phải là không được.
Nhưng mà chuyện hợp tác này thì có liên quan gì đến Khương Thư Lan chứ?
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Khương Thư Lan. Từ khi nào mà quan hệ của Khương Thư Lan với Lê Lệ Mai lại tốt đến như thế?
Quan hệ nguyên bản của bọn họ vốn là tình địch với nhau kia mà? Sao hiện tại quan hệ này lại giống như thể Chu Trung Phong cùng với Lê Lệ Mai là tình địch với nhau mới đúng vậy?
Quan hệ thay đổi rồi sao?
Chu Trung Phong đương nhiên cũng cảm nhận được một tia quái dị, anh nhìn thoáng qua Lê Lệ Mai với Khương Thư Lan, cứ cảm thấy có gì không đúng lắm.
Lúc mọi người đang lâm vào trầm tư, nhân vật chính như tộc trưởng Lê ở bên cạnh liền hoàn toàn bị xem nhẹ.
Ông ta nghe xong lời con gái nói, mạch máu giận dữ nổi hết lên, cả người đều giận đến phát run, quát tháo con gái mình: “Lê Lệ Mai, mày đang muốn làm gì vậy? Muốn lên trời sao?”
Sao có thể làm như vậy được?
Tính toán làm cho ông ta bị bắt, thân là con gái mà muốn ngồi lên vị trí này ư?
Đây là đang muốn mình là con trai sao?
Lê Lệ Mai đi tới trước mặt tộc trưởng Lê, thay ông ta sửa sang lại vạt áo:
“Cha, đây đâu phải là lên trời đâu chứ? Đây không phải là việc lúc trước cha dạy con sao, đoạt lấy vị trí tộc trưởng từ tay của ông nội ấy...”
Cô ấy sửa sang lại quần áo cho tộc trưởng Lê, sau đó vừa lòng mà cười.
“Cha, cha yên tâm mà đi theo quân đội đi, mọi chuyện ở trong tộc con sẽ xử lý hết. Đương nhiên con sẽ không phát rồ lên như cha đâu, bắt con mìn đi kết hôn với người đàn ông đã có vợ rồi.”
“Điểm này, nghiêm túc mà nói, con gái còn làm tốt hơn cả cha rồi đó.”
Nụ cười rất ngọt ngào, nhưng âm thanh không khỏi mờ ám.
Tộc trưởng Lê thực sự bị tức đến phát run rồi.
Lê Lệ Mai không quan tâm ông ta có biểu cảm thế nào.
Cô ấy xoay người đi đến chỗ của Chu Trung Phong với chính ủy Tống, vẫn giữ nét cười trên mặt.
Nhưng rõ ràng cảm nhận được rằng cô ấy không còn là cô gái phẫn nộ mà líu ríu như vừa rồi nữa.
Ngược lại giọng nói còn mang theo vài phần sắc bén và quả quyết.
“Thế nào? Những lời tôi nói, mấy người đã suy nghĩ xong chưa?”
Bàn tay mảnh khảnh của Lê Lệ Mai giơ lên, chỉ về phía tộc trưởng Lê: “Bắt lấy lão tộc trưởng này, để vị trí tộc trưởng cho tôi, mấy người sẽ không thiệt đâu.”
“Dù sao thì trong tay mấy người cũng có một vương bài rồi.”
“Vương bài nào cơ?” Có người theo bản năng mà hỏi.
Lê Lệ Mai cười ha ha, chạy đến phía trước Khương Thư Lan, nắm lấy tay cô, cười vô cùng thoải mái.
“Còn không phải là đây sao? Chị Thư Lan của tôi ở trong tay mấy người, mấy người không phải là đang có một vương bài đó sao, nếu như chị Thư Lan của tôi được đối xử tốt, sau khi tôi nhận chức rồi chắc chắn sẽ kết thân với quân đội mấy người, mấy người bảo tôi hướng đông tôi tuyệt đối sẽ không làm theo hướng tây, nhưng nếu không đối xử tốt với chị Thư Lan của tôi....”
Những lời còn lại cô ấy chưa nói hết, nhưng những người thông minh đều có thể tự hiểu được.
Nhìn thấy Lê Lệ Mai nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Khương Thư Lan, hai người thân mật mà đứng cùng một chỗ, thần sắc mọi người có chút ngớ ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận