Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1455:

Không còn sự chăm sóc cùng với giáo dục của Khương Thư Lan nữa, cậu ta trở thành một kẻ vô cùng bình thường trong số những người bình thường trên đời này.
Thậm chí, năm lần thi vào đại học còn chưa đỗ được lần nào.
“Con đừng nói bậy, Dương Dương, Khương Thư Lan sao có thể nào là thiên tài được chứ? Con mới là thiên tài.”
“Thiên tài? Con là thiên tài?”
Trâu Dương cười khổ một tiếng, chỉ vào khuôn mặt đã tái nhợt của mình: “Cha, cha thực sự cảm thấy người như con là thiên tài sao?”
Ngay lúc này đây, đến cả người cha ruột như Trâu Dược Hoa cũng nói không nên lời được.
Không thể, con anh ta không phải thiên tài mà là một người rất bình thường thi vào đại học đến năm lần đều chưa đỗ.
Trâu Dược Hoa trầm mặc.
Chẳng nhẽ....
Giây tiếp theo, Trâu Dương nói ra được lời nói trong lòng của Trâu Dược Hoa: “Cha, nếu dì Thư Lan là mẹ ruột của con thì tốt biết mấy.”
Nghe được lời này, Kiều Lệ Na dẫn Kiều Trì theo phía sau nhất thời trắng cả mặt, cơ thể cô ta run lên, nhất thời có chút không đứng nổi.
“Dương Dương....”
Cô ta hoàn toàn không ngờ, đứa con mà cô ta yêu thương nhất, đứa con mà cô ta tự hào nhất lại có thể nói ra được lời này.
Mà người chồng Trâu Dược Hoa tưngo yêu thương cô ta cũng không hề phản bác gì, hiển nhiên cũng cho rằng là như vậy.
Lúc ý thức được điều này, tâm Kiều Lệ Na không khỏi cảm thấy đau đớn: “Mấy người, mấy người đều cho là như vậy hết sao?”
Trâu Dược Hoa cùng với Trâu Dương không giải thích gì hết, cũng không hề phản bác.
Chỉ có im lặng.
Lúc này đây, ấm áp từng có giữa những người cùng nhà với nhau nháy mắt liền sụp đổ.
Kiều Lệ Na cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cô ta quay về thu dọn hành lý, kéo theo Kiều Trì: “Nếu như bọn họ không hoan nghênh chúng ta thì hiện tại chúng ta sẽ rời đi.”
Lời này khiến cho Kiều Trì thực sự rất vui vẻ.
Cuối cùng cũng có thể rời khỏi đây được rồi.
Kiều Lệ Na vốn dĩ nghĩ nói lời này sẽ khiến cho đối phương phải giữ cô ta lại.
Nhưng Trâu Dược Hoa không hề mở miệng nói gì, Trâu Dương cũng vậy.
Chỉ lẳng lặng mà nhìn cô ta rời đi, y hệt như lúc cô ta mới quay về vậy, lặng im không nói lời nào hết.
Đợi đến khi Kiều Lệ Na thực sự rời đi rồi, Trâu Dược Hoa hỏi: “Vậy con còn muốn thi đại học nữa hay không?”
“Không thể, Khương Bình An chính là tâm ma của con, mà đời này con hoàn toàn không thể đạt được đến độ cao như cậu ta.”
So với việc tự rước lấy nhục thì chi bằng buông bỏ đi thì hơn.
Nhà họ Khương từ sau khi có điểm thi đại học thì liên tục được người ta tới phỏng vấn.
Vài năm sau nhà họ Khương lại có tiệc mừng đỗ đại học.
Mà nhân vật chính lúc này chính là Khương Bình An, thiên tài mới có mười lăm tuổi, điều này càng thu hút sự chú ý của nhiều người.
Không chỉ có người từ mười dặm tám hướng đến cả người trong thành phố cũng tới đây để hưởng thử không khí vui vẻ của thiên tài.
Mà lúc này đây nhà họ Khương đang chật ních người.
Thầy Uông cầm một xấp tiền thật dày: “Bạn học Khương Bình An, đây là học bổng một nghìn tệ của cháu.”
“Còn có cục giáo dục của thành phố thưởng cho cháu học bổng năm trăm tệ.”
“Còn có đội sản xuất thưởng cho cháu học bổng hai trăm tệ.”
Cộng lại với nhau tổng cộng được một nghìn bảy.
Lúc này mọi người không khỏi hít sâu một hơi, học hành lại có thể kiếm được tiền như vậy sao?
Lại còn là rất nhiều tiền nữa.
Khương Bình An nhận lấy tiền sau đó đưa bốn trăm cho cha Khương và mẹ Khương, bốn trăm cho cha ruột là anh tư Khương, còn lại bảy trăm, cậu cất vào trong người, rồi nghiêm túc nói: “Số tiền còn lại sẽ để cho cô của cháu.”
Đây là lần đầu tiên cậu báo đáp được người nhà sau nhiều năm đèn sách như vậy.
Lúc này đây, cha Khương cùng với anh tư Khương cầm số tiền học bổng kia, hốc mắt đều có chút đỏ lên hết rồi.
Số tiền này thực sự rất đặc biệt.
Anh tư Khương đưa tay ra vỗ vỗ vai con trai, hai mắt đẫm lệ nói: “Giỏi lắm, cô con không phí công nuôi dưỡng con rồi.”
Cảm thấy bao nhiêu năm khổ sở như vậy hoàn toàn xứng đáng hết.
Đứa nhỏ năm đó gầy yếu như vậy, hiện tại lại có thể lập được thành tích lớn lao, làm rạng rỡ tổ tông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận