Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 263:

Vậy thì chị ta có muốn khóc cũng không biết khóc ở đâu.
“Bỏ đi, tôi nghĩ lại rồi, buổi chiều không đi ra ngoài cũng được.”
Ý ngoại ngôn toại, chị ta không mượn xe đạp nữa là được.
Khương Thư Lan: “Như vậy cũng được! Vậy lần sau cô muốn mượn thì cứ đến mượn, không cần phải khách khí đâu!”
“Nếu không phải ở trước mặt chồng tôi, dựa vào sự thân thiết của chúng ta, tôi nhất định sẽ cho cô mượn.”
Lời này không khỏi khiến người ta càng thêm giận.
Bước chân rời đi của Tiêu Ái Kính không khỏi lảo đảo, suýt chút nữa là ngã xuống.
Mấy người phụ nữ ở phía sau đều cười lên, Vương Thủy Hương đi hóng chuyện cũng không ngại gì mà lớn tiếng nói với Tiêu Ái Kính: “Đồng chí Tiêu, cô xem Thư Lan đã hào phóng như vậy rồi, sau này cô cũng phải hào phóng một chút nhé!”
Lời này thốt ra, bóng dáng rời đi của Tiêu Ái Kính càng nhanh hơn mấy phần.
Còn những người phụ nữ còn lại thì dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn Khương Thư Lan.
Cứ tưởng cô gái mới đến này bộ dáng xinh đẹp, nói chuyện cũng nhẹ nhàng mềm mỏng thì sẽ rất dễ bắt nạt.
Không ngờ, đến cả Tiêu Ái Kính cũng không làm gì được cô.
Thực ra lúc trước có người hóng chuyện cũng không khỏi có suy nghĩ rằng nếu lần này Tiêu Ái Kính mượn được xe đạp rồi, sau này bọn họ cũng có thể qua đây mượn, không chỉ mượn xe đạp, mà còn mượn được máy may cùng với máy phát thanh.
Đó đều là những vật đắt đỏ, bọn họ không mua nổi, mượn về để dùng không phải cũng được sao.
Chỉ là hoàn toàn không thể ngờ được rằng, Khương Thư Lan nhìn mềm mỏng như vậy nhưng cũng rất mạnh mẽ ghê gớm.
Đến cả Từ Mĩ Kiều cũng mang theo thần sắc phức tạp mà nhìn thoáng qua Khương Thư Lan, cũng cất bước rời khỏi đó luôn.
Đợi bọn họ đi rồi, Vương Thủy Hương lập tức cười lên ha ha: “Thư Lan, em xử đẹp lắm!”
Chị ấy còn giơ ngón tay cái lên với Khương Thư Lan.
Miêu Hồng Vân ở bên cạnh cũng nói: “Phải như vậy mới trấn áp được bọn họ chứ, đúng là không biết tính toán, cái gì cũng đến mượn, sao không thấy bọn họ đến cho mượn cái gì?”
Nhà Tiêu Ái Kính không phải còn có máy may sao, sao không thấy cô ta mang cho người khác mượn.
Còn có Từ Mĩ Kiều, trong nhà có máy phát thanh, lại càng không thấy cho người khác mượn.
Đều đi bắt bớ người như Khương Thư Lan đến không còn cái gì nữa, không thể để những người như vậy bắt nạt mình được.
Khương Thư Lan nhịn không được mà cười với bọn họ: “Xử đẹp cái gì chứ, con người chính là như vậy, mình càng cứng họ sẽ càng mềm, mình lùi một bước, bọn họ sẽ càng được đà tiến thêm bước nữa, muốn ngồi lên mặt mình luôn.”
Cô biết rõ, nếu hôm nay đồng ý với Tiêu Ái Kính, sau này sẽ vô cùng phiền toái.
Những người phụ nữ khác sau này cũng sẽ tới đây để mượn đồ cô.
Mình càng nhu nhược, người khác càng lấn tới.
Cô vẫn hiểu rất rõ đạo lý này.
Lời này rất có đạo lý, dù là Miêu Hồng Vân hay Vương Thủy Hương đều phải bắt đầu suy ngẫm.
Vương Thủy Hương chưa đọc qua quá nhiều sách, rất nhanh đã bị những thứ đồ khác làm di dời sự chú ý, đó là xe đạp, máy may cùng với máy phát thanh.
Chị ấy sờ qua sờ lại, câu đầu tiên định nói đương nhiên là: “Thư Lan à, cha mẹ em chắc là thương em lắm.”
Không phải là những người cha mẹ đều sẽ thương con gái, sao có thể lỡ bỏ hết những lễ hỏi quý giá như vậy được?
Gửi tận tay con gái dù có cách bao xa.
Nhắc đến cha mẹ, Khương Thư Lan gật đầu, thấp giọng nói: “Bọn họ đều rất thương em.”
Tất cả người nhà họ Khương đều thương cô.
Lời này khiến cho Vương Thủy Hương không khỏi ngưỡng mộ.
Bởi vì không phải người phụ nữ nào sau khi kết hôn cũng đều có nhà cha mẹ ruột tốt đến như vậy, cũng không phải người phụ nữ nào sau khi kết hôn cũng sẽ có nhà cha mẹ ruột kiên cường cứng rắn đến thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận