Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 608:

Nhìn Tây Quan mà bà nhận nuôi là ví dụ điển hình nhất.
Khi bà còn trẻ, bà nhận được nền giáo dục tiên tiến nhất, theo bà, bản chất của mối quan hệ mẹ con, vợ chồng vẫn là tự bản thân tạo dựng.
Không có ai quan trọng hơn chính bản thân mình.
Cho dù là trẻ con cũng vậy.
Những lời này khiến cha Khương vô cùng bất ngờ, làm bác sĩ hơn 40 năm, chưa từng thấy có mẹ chồng kiểu này bao giờ.
Ý nói sức khỏe của con dâu quan trọng hơn con cái. Nếu như cái giá phải trả là thân thể con dâu thì bà thà rằng không có cháu.
Điều này thực sự rất hiếm thấy.
Cha Khương không trực tiếp trả lời, nhưng vặn hỏi: “Bà chị à, nếu con dâu chị thật sự không thể sinh con dưỡng cái cho con trai chị, làm con trai chị sau này tuyệt hậu, như thế thì cũng không sao à?”
Bà cụ lắc đầu: “Trên đời này làm gì có cha mẹ nào không muốn có con cái, chẳng qua con cái là duyên phận, nếu thật sự không có duyên phận này, tôi cũng không thể ép buộc được. Tôi ấy à, già cả hết rồi, vài năm nữa cũng sẽ nằm dưới đất, thay vì lo lắng có cháu, chi bằng lo lắng cho hai đứa nó, không có con thì không có con, chỉ cần hai đứa nó sống khỏe mạnh là được rồi.”
Tiếp theo, bà ấy nói thêm: “Tất nhiên sẽ tốt hơn nếu có một đứa con, nhưng tôi không muốn hy sinh cơ thể của Hồng Vân vì đứa trẻ này.”
Như vậy thì trách nhiệm quá nặng nề rồi. Căn bản là không cần thiết.
Quan điểm của bà ấy thể hiện quá rõ ràng rồi.
Bà cụ nắm lấy tay cha Khương, nói: “Ông anh à, tôi nhờ anh một chuyện, nếu thật sự đến mức này, anh cứ kê đơn thuốc điều kinh, ít nhất sẽ không tổn hại sức khỏe.”
“Nhưng đừng nói với Hồng Vân về việc này.”
Hồng Vân gần như phát điên lên vì muốn có con, hồi đó ở trên tỉnh, bên kia muốn phẫu thuật cho Hồng Vân, xác suất phẫu thuật chỉ có 30%, có thể để lại hậu quả là vô sinh cả đời.
Hồng Vân muốn thử, nhưng bị bà lão thức tỉnh bằng một cái tát.
Sau này ý định lên tỉnh của Hồng Vân cũng dần nguôi ngoai, tuy rằng không lên tỉnh, mấy năm nay con bé cũng uống không ít đơn thuốc đông y.
Vừa chịu khổ nhưng lại không có con.
Cha Khương không nhịn được cười, mẹ chồng con dâu thật thú vị, ông ấy hỏi: “Nếu như con dâu chị ở đời này thực sự không có con thì phải làm sao?”
Bà cụ nhẹ nhàng nói: “Vậy thì nhận nuôi một đứa, trong quân đội có bao nhiêu đứa trẻ mồ côi, nhận một đứa về nuôi, an dưỡng tuổi già. Nếu bọn nó thực sự gặp một đứa lòng lang dạ sói, thì xem như có mắt như mù, không chọn được một đứa con tốt.”
“Dù sao thì con trai của tôi nói, nó chăm chỉ leo lên địa vị cao, địa vị cao rồi sau này nghỉ hưu, có đội lính canh gác. Cái này không phải còn đáng tin hơn đứa nhỏ sao?”
Cha Khương tiến về phía cửa: “Đều nghe thấy cả rồi chứ, mau ra đây đi.”
Vừa dứt lời, bà cụ kinh ngạc, theo bản năng nhìn về phía cánh cửa.
Ở cổng sân, có tiếng cót két, Miêu Hồng Vân bước ra, mắt còn hơi đỏ, không dám nhìn mẹ chồng.
“Chú Khương, làm sao chú biết là cháu?” Chị ấy cho rằng mình trốn rất kín đáo.
Cha Khương chỉ vào bóng đen trên mặt đất: “Trước cửa có hình ảnh phản chiếu.”
Miêu Hồng Vân khâm phục, chi tiết nhỏ như vậy cũng có thể phát hiện ra.
Cha Khương thở dài, trầm giọng nói: “Con à, lời của mẹ chồng con, con có nghe rõ không?”
Vừa nhắc đến chuyện này, nước mắt của Miêu Hồng Vân không tự chủ mà tuôn rơi.
Chị ấy cảm thấy đời này của mình, không phải gả cho một người đàn ông tốt, mà là có một bà mẹ chồng tốt.
Nếu thực sự có một ngày chị ấy phải ly hôn với người đàn ông đó, chị ấy cảm thấy người đàn ông đó có thể không cần, nhưng nhất định phải dắt theo mẹ chồng.
Trong những thời kỳ chồng ở chiến trường, mẹ chồng chị ấy đã an ủi chị ấy suốt chặng đường, đồng hành và ủng hộ chị ấy cho đến tận bây giờ.
Miêu Hồng Vân gật đầu một cái: “Con đã nghe thấy rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận