Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1168:

Anh lại cất giấu loại đồ vật này.
Chu Trung Phong cười lạnh: “Cậu có muốn hay không?”
“Muốn muốn muốn.”
Hứa Vệ Phương vội vàng coi cuốn sách như bảo bối mà cất vào trong túi: “Chờ tôi trở về nghiên cứu kỹ rồi, nếu vẫn không tìm được vị trí tôi sẽ lại đến tìm cậu.”
“Cút đi….”
Anh cảm thấy quen loại người như Hứa Vệ Phương, không biết do anh xui xẻo hay là Hứa Vệ Phương xui xẻo nữa.
Hứa Vệ Phương cười đen tối, kèm theo mấy phần đáng khinh: “Tôi thấy sách này có hơi cũ, chắc không phải cậu học trong này đó chứ?”
Chu Trung Phong đưa cho hắn ta thùng gỗ và chày cán bột, Hứa Vệ Phương lập tức hiểu, hắn ta không nói hai lời mà lập tức nhận lấy, bắt đầu làm việc.
Một bên làm việc, một bên chờ đáp án.
Thật không ngờ, thời còn đi học, Chu Trung Phong trầm mặc ít nói, lạnh lùng nghiêm túc, vậy mà sau lưng chính là dạng người này.
Chu Trung Phong không cần nhìn cũng biết, người này đang nghĩ cái gì.
Anh không để ý nói: “Năm đó quyển này đám người Bành Văn Binh truyền nhau đọc.”
Chẳng phải là đám người lớp lớn sao.
Lời này vừa được nói ra, Hứa Vệ Phương sửng sốt: “Nhưng mà không phải Bành Văn Binh lớn hơn chúng ta hai lớp ư?”
“Hắn ta trốn thầy kiểm tra nên cho đàn em bỏ trong ngăn kéo của tôi.”
Lúc đó, anh có tiếng là học sinh ngoan ở trường, thầy giáo sẽ không kiểm tra ngăn kéo của anh.
Sau khi tránh thoát kiểm tra, quyển sách Bành Văn Binh mua với cái giá cao cũng không thấy đâu nữa.
Lúc ấy, chuyện này cũng không giải quyết được gì.
Ai cũng không nghĩ đến, cuối cùng quyển sách này lại nằm trong tay Chu Trung Phong.
Ngay cả Bành Văn Binh cũng không ngờ tới.
Anh ta tính kế Chu Trung Phong, nhưng cuối cùng lại mất một quyển sách, nhưng anh ta không bị thầy giáo phạt, chính là do Chu Trung Phong đã nhân từ lắm rồi.
Sau đó, Chu Trung Phong không biết xử lý quyển sách này như thế nào, nên anh mang về nhà, một mực giấu ở trong nhà.
Không ngờ mười mấy năm sau, nó lại có đất dụng võ.
Nghĩ vậy, ánh mắt Chu Trung Phong nhìn Hứa Vệ Phương có hơi kỳ quái: “Tôi nghĩ là có một số chuyện, đều do bản năng của đàn ông.”
Chuyện gì?
Anh hiểu, Hứa Vệ Phương cũng hiểu.
Hứa Vệ Phương tức đến đỏ bừng mặt, bản năng gì chứ.
Hắn ta không có.
Hắn ta chỉ là một tay mơ.
Đương nhiên là hắn ta sẽ không nói lời này, bởi vì rất mất mặt.
Dưới ánh mắt kỳ lạ của Chu Trung Phong, Hứa vệ Phương rưng rưng giúp đỡ làm hết số hoa quả.
Giải quyết xong hết hơn hai mươi thùng trái cây, Hứa Vệ Phương cảm thấy cánh tay sắp không phải của mình nữa rồi.
Nhưng mà, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Lúc Hứa Vệ Phương và Cao Thải Hà rời đi, khi đó hơn 2 giờ đêm, Khương Thư Lan và Cao Thải Hà đã ngủ được một giấc.
Khương Thư Lan cảm thấy đã trễ, chẳng bằng bọn họ ở lại phòng khách nhà họ Chu nghỉ ngơi, dù sao cũng còn phòng.
Cao Thải Hà đồng ý, nhưng Hứa Vệ Phương không chịu, hắn ta nhất quyết phải về nhà.
Vẻ mặt Cao Thải Hà và Khương Thư Lan phát ngốc.
Chỉ có trong lòng Chu Trung Phong hiểu rõ, Hứa Vệ Phương được một cái bí tịch, muốn trở về nghiên cứu suốt đêm, hắn ta không chờ nổi.
Đối diện với ánh mắt hiểu rõ của Chu Trung Phong, Hứa Vệ Phương đỏ mặt, hắn ta ấp úng: “Anh quen giường nhà, không ngủ ở bên ngoài được.”
Đây đúng là nói nhăng nói cuội.
Hắn ta là loại người dù ở ngoài trời cũng có thể ngủ được.
Cao Thải Hà biết người đàn ông của mình như thế nào, cô ấy không vạch trần, mà chỉ tạm biệt với Khương Thư Lan: “Chúng tôi đi trước đây, ngày mai gặp ở viện dưỡng lão.”
Ngày mai bọn họ cũng đến viện dưỡng lão.
Khương Thư Lan ừ một tiếng, cô dụi dụi mắt, lấy đặc sản từ hải đảo ra, chia cho bọn họ một phần.
Cô bỏ vào túi cho Cao Thải Hà mang về.
Sau khi tiễn bọn họ đi, Khương Thư Lan nhịn không được, hỏi một câu: “Những dấm trái cây xong hết chưa anh?”
Chu Trung Phong gật đầu: “Xong hết rồi, em đi nghỉ ngơi đi.”
Lúc này Khương Thư Lan mới yên tâm đi ngủ.
Mà Chu Trung Phong thì đến phòng bếp dọn dẹp những thứ còn dư lại, chờ anh làm xong cũng đã 3 giờ, tắm rửa một phen, đồng hồ sinh học đúng 5 giờ, anh tỉnh táo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận