Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1505:

Khương Thư Lan đều bán hết cổ phiếu đi rồi, chỉ để lại mười vạn tệ Thâm Vạn Khoa.
Lúc này, vệ sĩ thiếu gia bọn họ hai mặt nhìn nhau: “Thiếu gia, như vậy liệu có phải đột ngột quá không?”
Dù sao thì đối phương lại nói bản thân là chuột sa chĩnh gạo.
Cứ tin tưởng đối phương như vậy liệu có bị lừa hay không.
Dù sao nhìn tình hình đầu tư cổ phiếu như vậy không tệ chút nào.
“Anh là thiếu gia hay tôi là thiếu gia?” Lí Húc Dương giơ chiếc chân mập mạp lên đá vào mông của vệ sĩ: “Còn không mau đi đi?”
Đang phát tiết như vậy, Lí Húc Dương nhìn gian phòng đang đóng chặt của Khương Thư Lan, không khỏi lẩm bẩm mà nói: “Phu nhân Khương, phu nhân Khương, em đặt hết niềm tin lên người chị rồi đó.”
Mà Khương Thư Lan ở trong phòng không hề biết Lí Húc Dương vậy mà lại thông minh đến thế.
Trực tiếp đầu tư thẳng tay, phải biết cô là do có bình luận nhắc nhở, mới có thể quyết đoán được như vậy.
Mà hành động này của Lí Húc Dương, có thể nói sẽ không gây ra lỗ cho đợt sau, cầm một khoản rồi chạy là được rồi.
Nhưng Khương Thư Lan cũng biết dù vậy cũng chẳng sao hết, loại quyết đoán này không phải ai cũng có, nếu như Lí Húc Dương thực sự muốn kiếm được tiền thì cũng là việc anh ta nên làm.
Khương Thư Lan quay lại khách sạn, khóa cửa phòng, sau khi suy nghĩ một lát thì nhanh chóng gọi điện tới hải đảo.
Hiện tại trên người cô có không ít tiền chút nào, cần phải có vệ sĩ bên cạnh, nếu không ngày hôm qua của Trâu Dược Hoa sẽ là ngày mai của cô.
Sau khi ý thức được chuyện này, Khương Thư Lan nhịn không được mà rùng mình: “Trung Phong....”
“Thư Lan, anh....”
Hai người đều đồng loạt mở miệng.
“Em nói trước đi.”
“Là như vậy, em sắp xong việc đầu tư chứng khoán ở bên Thâm thị rồi, đang cầm trong tay không ít tiền, sợ sẽ bị người khác theo dõi....”
Những lời còn lại, Khương Thư Lan không cần phải nói Chu Trung Phong cũng biết.
Chu Trung Phong nghe như vậy thì trầm mặt xuống: “Anh có kêu Bốn Mắt qua rồi, không phải hai năm trước cậu ấy đã xuất ngũ rồi sao? Anh biết bên đó em cần người vậy nên đã kêu cậu ấy qua đó.”
Bốn Mắt coi như là một trong những cấp dưới đắc địa nhất của anh, đáng tiếc là hai năm trước trong một chiến dịch đã bị thương để lại tàn tật, không bao giờ có cơ hội để quay lại quân đội được nữa.
Nhưng dựa vào khả năng của Bốn Mắt, cho dù có tàn tật cũng vẫn có khả năng bảo vệ được người khác.
Khương Thư Lan có chút ngạc nhiên: “Chừng nào thì anh gọi cậu ấy?”
Cô cũng biết Bốn Mắt, lúc cô vừa tới hải đảo, chính là cậu ấy cùng với Hầu Tử đã đứng đón cô, chỉ là sau đó bọn họ cũng dần dần xuất ngũ rồi.
Doanh trại như sắt thì tân binh như nước.
Khương Thư Lan chỉ có thể trơ mắt nhìn từng tân binh rời khỏi doanh trại, nhưng lại cực kỳ thân thiết với Bốn Mắt.
“Em vừa đi thì anh đã liên hệ với cậu ấy rồi, khoảng chừng tối nay sáng mai cậu ấy sẽ tới, từ giờ trở đi, em hãy chỉ ở lại khách sạn thôi không được đi đâu hết cho đến khi Bốn Mắt tới đón em.”
Khương Thư Lan lập tức nói không thành lời nữa, người khác đều nói cô kết hôn nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không thay đổi chút nào, vẫn giống y hệt như năm đó.
Thực ra sao có thể không thay đổi gì được, nhưng trong cuộc hôn nhân của cô, vẫn luôn có người thay cô gánh vác mọi trách nhiệm, cẩn thận mà chăm sóc, khiến cho cô căn bản không cần phải phát sầu vì chuyện gì hết.
Lúc này mới có cô của ngày hôm nay.
Khương Thư Lan nắm chặt tay nghe điện thoại: “Chu Trung Phong?”
“Hả?”
“Cảm ơn anh nhé.”
Thần sắc của Chu Trung Phong ở đầu dây bên kia lập tức trở nên ôn nhu: “Không sao, anh ở đây không đi theo để bảo vệ em được, đợi em xong việc ở bên đó rồi nhớ quay về nhà nhanh chút nhé.”
Anh vẫn đang ở nhà đợi cô.
Ở hải đảo bên này, cấp dưới chuẩn bị đi vào văn phòng để báo cáo về công việc với Chu Trung Phong, nghe được giọng nói ôn nhu khi nói chuyện của anh hận không thể trừng đến lòi cả tròng mắt ra.
Đây là lãnh đạo uy nghiêm của bọn họ sao?
Đây là lãnh đạo khiến người khác phải sợ hãi sao?
Hay là bị người khác mạo danh thế thân rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận