Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1296:

“Ăn xong miệng con sẽ nóng rát, buổi tối sẽ khó chịu không ngủ được, còn bị tiêu chảy nữa.”
Điều này làm cho An An lập tức cúi đầu xuống, nhóc ngẫm nghĩ, ngẩng đầu mở to đôi mắt ngập nước: “Ba con, mỗi lần một con, phân làm ba lần.”
Cái này... Khương Thư Lan có chút mềm lòng: “Phân ba lần thế nào?” Cô đặt câu hỏi.
“Tối nay một con, sáng ngày mai một con, giữa trưa ngày mai một con.” Sắp xếp rất rõ ràng.
Khương Thư Lan nghĩ nghĩ, một lần một con thì có thể.
Cô gật đầu: “Có thể.”
Sau đó, quay đầu về phía Nháo Nháo: “Em trai nói, con cũng nghe thấy rồi chứ?”
Nháo Nháo có chút không vui, nhóc cảm thấy một con ăn không đủ, em trai thật là ngốc nghếch.
Nhóc dẩu miệng, quay ngoắt đầu, cho Thư Lan cùng An An một cái gáy.
Khương Thư Lan lập tức bật cười, hướng về phía An An nói: “Nếu anh trai không ăn, vậy An An ăn một mình là được.”
Nghe thấy nói vậy, Nháo Nháo quay đầu ngay lập tức, có chút không vui: “Ai nói con không ăn chứ.”
“Con ăn!”
“Ăn mấy con?”
“Ba con.”
“Không được”.
Nháo Nháo không không bằng lòng mà nhìn thoáng qua em trai An An: “Ba con, mỗi bữa một con.”
Em trai quá là ngu ngốc.
Tại sao lại chọn lựa như vậy chứ?
An An nhếch môi không lên tiếng, nhóc rất muốn nói cho anh trai, nếu như không đưa ra đề nghị này, mẹ trực tiếp tịch thu hai con, cũng chỉ được ăn một con tối nay mà thôi.
Buổi sáng ngày mai cùng với buổi trưa đừng hòng được ăn.
Thấy hai anh em đánh mắt đi mày lại, lời nói sắc bén, Khương Thư Lan nín cười.
Đi lấy hai cái bát nhỏ ra, trong mỗi bát bỏ vào ba con tôm bé nhất.
Sau đó lại từ bên trong đó lấy ra hai con tôm, đưa cho Nháo Nháo cùng với An An mỗi người một con.
Sau khi bỏ đi vỏ cứng, bọn nhỏ có thể tự cầm lấy ăn.
Có đồ ăn, Nháo Nháo và An An yên tĩnh trong nháy mắt, ăn đến quên cả trời đất.
Ngược lại là Trì Trì với Nữu Nữu gấp đến phát khóc, cũng rất muốn ăn, nhưng bọn họ tuổi còn quá nhỏ, loại khẩu vị cay này bọn họ không thể ăn được.
Chỉ có thể trông mong mà nhìn.
Thành ra dì Lý có chút hối hận: “Sớm biết vậy tôi liền làm khẩu vị thanh đạm một chút, như thế bọn nhỏ cũng có thể ăn được.”
Lúc ấy vội vã nấu nên cũng không có nghĩ nhiều như vậy.
Miêu Hồng Vân cùng với Cao Thải Hà bên cạnh đều lắc đầu: “Không được, dù là khẩu vị thanh đạm thì cũng không thể cho bọn chúng ăn được.”
Đây là trăm miệng một lời.
Nhìn thấy hai đứa bé thật sự là thèm đến không chịu nổi, liền lấy bình uống sữa đổ vào non nửa ly nước dừa, đưa cho hai đứa bé cầm uống.
Trẻ con không hiểu chuyện, chỉ cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng lại không thể nói được.
Nháo Nháo bên cạnh không kìm được mà nói với An An: “Thật là đáng thương mà.”
Bị mẹ mình lừa gạt.
An An ở bên cạnh cắn thịt tôm, ngẩng đầu nhìn nhóc một cái: “Vậy anh đem thịt tôm của anh cho hai đứa nhé?”
Vừa dứt lời, nét tươi cười trên mặt Nháo Nháo biến mất: “Không được, em trai em gái còn quá nhỏ, không ăn được cay.”
Biết vậy còn nói.
An An thở dài, chỉ cảm thấy anh trai thật khó trông nom.
Thời điểm sắp đến cửa ải cuối năm, Khương Thư Lan thương lượng cùng Chu Trung Phong rằng năm nay bọn họ dự định về quê quán Đông Bắc ăn Tết.
Nhẩm tính cô gả tới đây đã 4 -5 năm, còn chưa từng trở về.
Chu Trung Phong đương nhiên không có gì phản đối, anh tích cóp hai năm, còn không phải dùng vào lúc này hay sao.
Về phần hai người cao tuổi, mới là điều làm cho Khương Thư Lan và Chu Trung Phong đau đầu.
Thực ra Khương Thư Lan nghĩ rằng, có thể cùng đưa ông nội bà nội tới nhà họ Khương hay không.
Nhưng mà ông cụ Chu và bà cụ Chu lại cùng lắc đầu, tỏ vẻ già rồi không muốn lăn lộn. Chờ một nhà Thư Lan bọn họ về quê thì hai người họ bên này sẽ đến nhà Hứa Vệ Phương ăn Tết.
Đây chính là thói quen ngày trước của hai cụ.
Dù sao thời điểm ở thủ đô về hưu cũng hơn mười năm, mỗi lần cuối năm bọn họ đều là cùng ộng cụ Hứa và Hứa vệ Phương ở bên nhau đón Tết.
Huống chi năm trước thời điểm cả nhà Hứa Vệ Phương mới vừa dọn đến đây, liền ăn Tết tại nhà họ Chu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận