Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 624:

Lời này có hơi nặng nề rồi.
Tiêu Ái Kính đứng không yên, chị ta nhỏ giọng hô một tiếng: “Lão Tống…”
Nhưng mà người từ trước đến nay đối với những yêu cầu của chị ta đều đồng ý như Tống Vệ Quốc, lần này lại không trả lời chị ta, mà chỉ xoay người rời đi.
Tiêu Ái Kính hoàn toàn ngây ngốc, tay chân lạnh buốt, chị ta vội vàng gọi điện thoại đến nhà máy ở thị trấn Bình Hương.
Sau một hồi chuông điện thoại.
Tiêu Ái Kính liền mở miệng nói: “Mẫn Vân, cháu không thể tới hải đảo, cháu mà tới đây, cái nhà này của dì nhỏ sẽ không còn nữa.”
Giang Mẫn Vân ở bên kia nghe như vậy, cô ta có hơi tức giận, lúc mấu chốt, đúng là không một ai có thể dựa vào.
Chờ cúp điện thoại rồi, Giang Mẫn Vân hồn xiêu phách lạc.
Cô ta không thể quay về nhà chồng, nhà mẹ đẻ cũng không thể về, hải đảo cũng không đi được.
Giang Mẫn Vân bi ai nhận ra, thế giới này rộng lớn, nhưng lại không có chỗ cho cô ta dung thân.
Lúc Giang Mẫn Vân đang hồn xiêu phách lạc, bả vai cô ta bị người ta vỗ một cái.
Khi nhìn thấy người tới, hai mắt cô ta trừng lớn.
“Trịnh Hướng Đông?”
Chẳng phải hắn ta đã đi rồi sao?
Sao hắn ta lại xuất hiện ở thị trấn Bình Hương này?
Hiếm khi Trịnh Hướng Đông không nhắc đến tên Khương Thư Lan, hắn ta chỉ nói: “Cô biết tương lai nên đi như thế nào chưa?”
Lời này vừa dứt, trái tim Giang Mẫn Vân đập dồn dập, ánh mắt cảnh giác: “Anh muốn làm gì?”
Trịnh Hướng Đông lấy diêm ra châm một điếu thuốc: “Tôi rất cần tiền, cần rất nhiều tiền.”
Lần này, Giang Mẫn Vân càng thêm nghi ngờ: “Chẳng phải từ trước đến giờ anh đều xem tiền bạc là cặn bã sao?”
Nếu không phải trước đó vì để dành tiền mua vòng vàng cho Khương Thư Lan, Trịnh Hướng Đông tay to sức lớn kia, tiền trong tay đã sớm không còn.
Trịnh Hướng Đông trầm mặc, hắn ta rít một hơi thuốc, nhả ra một vòng khói, nhìn về phía bầu trời tăm tối mịt mù kia, hai mắt vô hồn: “Khương Thư Lan mang thai rồi.”
“Hả?”
Giang Mẫn Vân không rõ, tại sao hắn ta lại nhắc đến chuyện Khương Thư Lan mang thai.
Cô ta càng không rõ, sao hắn ta lại ở thị trấn Bình Hương này?
“Chẳng phải anh đi đến hải đảo à?”
Trịnh Hướng Đông lắc đầu: “Không có tiền.”
Khương Thư Lan mang thai, hắn ta không nghĩ sẽ đi tay không đến gặp cô.
Hắn ta muốn mang theo rất nhiều thứ và rất nhiều thuốc bổ đến gặp cô.
Dù cho đứa bé cô mang thai không phải của hắn ta, nhưng hắn ta vẫn luôn hy vọng, Khương Thư Lan sẽ có đầy đủ những thứ tốt.
Nếu Khương Thư Lan yêu thương đứa bé kia, hắn ta cũng không phải không thể yêu thương đứa bé đó.
Chỉ cần Khương Thư Lan thích, hắn ta cũng sẽ thích.
Giang Mẫn Vân trầm mặc, cô ta có hơi ghen ghét, cô ta không rõ.
Khương Thư Lan đã kết hôn cũng đã mang thai rồi, vì cái gì mà người đàn ông trước mắt này vẫn còn khăng khăng một mực như vậy.
Kế tiếp muốn kiếm tiền cũng là vì Khương Thư Lan.
Tất cả vì để tương lai Khương Thư Lan có thể sống tốt hơn.
Bỗng nhiên Giang Mẫn Vân nghĩ, lúc này đây, mọi thứ trùng khớp với trong mộng của cô ta.
Trong mộng, Trịnh Hướng Đông kiếm được rất nhiều tiền, trước khi chết hắn ta để lại tất cả tài sản cho Khương Thư Lan.
Mà đời này, Trịnh Hướng Đông vẫn chưa chết, Khương Thư Lan cũng lập gia đình như thường.
Nhưng mà Trịnh Hướng Đông đã bắt đầu chuẩn bị. Chuẩn bị kiếm tiền cho Khương Thư Lan.
Có rất nhiều thứ giống như luân hồi vậy, Giang Mẫn Vân chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện trôi qua, một lần nữa trở lại điểm xuất phát.
Điều đó có phải nói rằng Trâu Dược Hoa có thể giống như đời trước, trở thành người giàu nhất không?
Trâu Dương kia cũng sẽ trở thành thiên tài sao?
Mà cô ta lại một hơi đắc tội hết hai người, cái này làm cho Giang Mẫn Vân đứng không vững.
Một lúc lâu rồi mà vẫn chưa được phản hồi, Trịnh Hướng Đông có hơi không kiên nhẫn, hắn ta không muốn lấy tay đụng vào Giang Mẫn Vân, hắn ta ghét bỏ cô ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận