Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 112:

[Vừa nhìn là biết không bình thường rồi, nếu mọi người chú ý đến việc sưu tầm tem thì sẽ phát hiện, những năm của thời đó khi đấu giá tem hồng núi sông toàn quốc trong hội đấu giá, cơ bản toàn chỉ có một tờ tem, chỉ riêng loại đó thôi đã có giá hơn hai mươi vạn rồi, mấy người thử tính xem bốn tấm tem như thế kia phải đáng giá đến bao nhiêu tiền? Đây không phải là thêm một tờ thành hai tờ đâu, mà là đầy đủ luôn đó, đầy đủ cả bốn tấm, đây mới chính là điều khiến nó rất quý hiếm!]
Khu bình luận lập tức trở nên im lặng.
Đột nhiên bị một bình luận phá tan không khí.
[Nhưng bốn tấm tem vẫn không có giá trị bằng con tem kia.]
[Nói hươu nói vượn, một tấm tem hồng núi sông toàn quốc sao có thể có giá trị bằng bốn tấm tem được.]
[Tôi không nói linh tinh đâu, mấy người nhìn con tem trong tay trái của Thư Thư kìa.]
[Đều là tem hồng núi sông toàn quốc mà, có khác nhau cũng chỉ khác chỗ một tấm in dọc còn tấm kia được in ngang thôi.]
[Đúng, chính là do nó nằm ngang, mấy người chưa hiểu gì về việc sưu tầm tem đâu, tôi hành nghề này và tìm tòi sưu tầm ba mươi năm rồi, vậy nên hiểu rất rõ.
Con tem ngang trong tay Thư Thư kia tên là ‘một màu đỏ lớn’, có loại tem cũng tương tự là một màu đỏ nhỏ bị in sai hòn đảo ở trên bản đồ, còn được bày bán ra một lượng tem rồi.
Sau khi bị phát hiện mới thu hồi tem, nhưng vì phát hiện hơi muộn, vậy nên vẫn còn một lượng tem đang lưu hành ngoài thị trường.
Mà một màu đỏ lớn hoàn toàn ngược lại, sau khi vừa được in ra liền phát hiện bị in sai, trực tiếp tiêu hủy luôn, cũng không còn lưu lạc ngoài thị trường nữa.
Mà hiện nay trên thị trường có tổng cộng chín tấm một màu đỏ lớn, có thể nói là không còn xuất bản nữa, mà trong một hội đấu giá gần đây nhất, một con tem một màu đỏ lớn được bán đấu giá với giá hàng nghìn vạn một tấm.]
Bình luận kia vừa được phát ra, cả khu bình luận lập tức im lặng.
[Ôi chời, trong tay Thư Thư đang có một màu đỏ lớn sao?]
[Một trong chín tấm?]
[Một tấm có giá tới ngàn vạn đồng?]
[Năm xu đã mua được luôn rồi sao?]
Sau khi bình luận cuối cùng được phát ra, cả khu bình luận lập tức trở nên yên ắng.
Khương Thư Lan cũng ngây người, cô cầm trong tay bốn tấm tem, một con tem quý hiếm, giá trị đặt cạnh nhau có tới tận ngàn vạn đồng sao?
Tiền nhiều đến mức độ đó khiến cho Khương Thư Lan có hơi không nhận thức được.
Cô không biết ngàn vạn là bao nhiêu tiền nữa, cô chỉ biết cha mẹ cô vất vả tiết kiệm tiền đồ cưới cho cô trong hơn hai mươi năm cũng chỉ có hơn năm trăm đồng.
Cứ vậy, bọn họ chắc trở thành một nhà giàu hiếm thấy ở đại đội Ma Bàn rồi.
Dựa vào điều kiện nhà bọn họ, tích lũy năm trăm đồng phải tới hai mươi năm, tích lũy đến năm ngàn đồng, sợ là phải đến hai trăm năm...
Chứ chưa nói đến ngàn vạn đồng, Khương Thư Lan cảm thấy muốn tích lũy đủ ngàn vạn đồng, cả nhà bọn họ dành cả đời để kiếm tiền cũng không tích lũy đủ được.
Nghĩ đến việc trong tay mình có thứ đáng giá đến như vậy, tay Khương Thư Lan lập tức run lên khiến con tem rơi xuống.
Chu Trung Phong nhanh tay lẹ mắt liền đỡ được tem.
Khương Thư Lan mím môi, âm thanh run run: “Bắt tốt lắm.”
Chu Trung Phong: “??”
Không phải chỉ là con tem cũ bị đào thải thôi sao?
Sao có thể khiến lòng người run sợ như vậy, như thể nó là thứ gì đó rất quý giá vậy.
“Em thích chúng lắm sao?”
Ngoài suy nghĩ này, Chu Trung Phong cũng không nghĩ ra được lý do nào khác nữa.
Khương Thư Lan gật đầu: “Đúng vậy, em vô cùng thích đó ạ!” Cô nhận lấy tem, cẩn thận cất vào bên trong.
Chu Trung Phong không nhìn ra được con tem kia có gì đặc biệt, nhưng cuối cùng lại hỏi ra nghi hoặc lúc trước của mình: “Sao, sao em biết được trong quyển sách này có mấy con tem đó?”
Nữ cán sự không nhận ra được điều đó, nhưng anh thì có thể.
Cái cớ mà Khương Thư Lan nghĩ ra, căn bản không phải để lấy sách, mà là để lấy con tem này.
Khương Thư Lan suy nghĩ một hồi, cô cũng không muốn nói dối đối phương, nhưng chuyện cô có thể đọc được bình luận để biết mọi chuyện, cô không thể nói ra được, căn bản cũng không dám nói.
Bởi vì nếu cô nói ra, không những Chu Trung Phong biết được, mà sợ là những người ở khu bình luận cũng sẽ biết.
Khương Thư Lan hồi hộp ngẩng đầu nhéo nhéo ngón tay, thấp giọng nói: “Nếu em không muốn nói, anh có thể đừng hỏi được không?”
Cô không muốn nói dối anh.
Chu Trung Phong nhíu mày, nhưng vẫn chọn việc tôn trọng ý kiến của Khương Thư Lan: “Gặp phải khó khăn gì sao?”
Vậy nên mới không dám nói.
Khương Thư Lan lắc đầu, đắn đo nói: “Em với người khác không quá giống nhau, sau này em còn có thể gặp những chuyện như vậy nữa, liệu anh có thể...”
Cô có chút ngượng ngùng mà nêu ra mong muốn của mình: “Anh có thể đừng hỏi được không, anh yên tâm, em sẽ không làm gì tổn hại đến anh đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận