Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 80:

Thịt khô ngon, ăn một miếng mùi vị thịt đã tràn đầy khoang miệng, về phần bát canh gà màu vàng kia cũng phải nói là cực kỳ ngon.
Chu Trung Phong nhận thức được mà ngẩng đầu nhìn Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan cười với anh, nhưng không nói gì hết.
Quy củ nhà họ Khương rất tốt, dù là trên bàn toàn là đồ ăn ngon, trẻ con cũng không náo loạn lên đòi hỏi.
Ngược lại so với chiếc bàn nhỏ bên cạnh, bàn của anh toàn là người lớn, thực sự không có ai tranh giành gì.
Đến cả Hứa Thành Binh cũng không ngừng gật đầu.
Nghĩ thầm lão Chu coi như cũng có phúc khí, lấy được người vợ xinh đẹp lại biết nấu ăn như vây.
Ánh mắt của Chu Trung Phong và Khương Thư Lan đối diện lẫn nhau, anh thấp giọng nói: “Tay nghề nấu ăn của em rất tốt!”
Khương Thư Lan cong môi cười.
Mà tâm tư của cha Khương mẹ Khương sau khi nghe được câu của Chu Trung Phong rồi, coi như cũng hoàn toàn yên tâm.
Đi xem mắt không phải là đi xem tay nghề nấu ăn của nhà gái, công việc may vá gì đó sao, Khương Thư Lan nhà người ta tuy rằng không thể xuống ruộng, nhưng hoàn toàn không phải người nấu ăn kém!
Đến cuối cùng thì bữa cơm này, coi như khách và chủ đều vui vẻ.
Hai bên đều rất vừa lòng.
Lúc Chu Trung Phong và Hứa Thành Binh rời khỏi đó, đứa cháu trai nhỏ nhất của Khương Thư Lan là Tiểu Thiết Đản đột nhiên đi lên ôm đùi Chu Trung Phong, cả giận nói: “Dượng, dượng ơi, khi nào sẽ tới nhà cháu chơi tiếp vậy ạ?”
Như vậy thì cậu bé mới có thịt ăn.
Vừa nói ra, không khí đều trở nên im lặng.
Thực sự thì khí chất của Chu Trung Phong có chút lạnh lùng, còn có hơi dọa người, Tiểu Thiết Đản vậy mà lại không sợ anh.
Lúc mọi người nghĩ Chu Trung Phong sẽ cự tuyệt Tiểu Thiết Đản.
Chu Trung Phong lại thuận thế ngồi xuống, bế Tiểu Thiết Đản lên cười nói: “Ngày mai, ngày mai dượng sẽ qua.”
Tiểu Thiết Đản là con của anh tư Khương Thư Lan, năm đó anh tư cô vì đón cô tan học mà xảy ra chuyện trở nên tàn phế.
Sau đó chị dâu liền bỏ nhà đi, để lại Tiểu Thiết Đản còn nhỏ dại.
Bởi vì cả nhà đều bận rộn, vậy nên cháu trai Tiểu Thiết Đản nhỏ tuổi nhất dường như đều được một tay Khương Thư Lan chăm sóc, vô cùng thân thiết với cô.
Chỉ là, sau khi thấy Tiểu Thiết Đản với Chu Trung Phong rất thân thiết, Khương Thư Lan cũng có chút ngạc nhiên, trong nhà này Tiểu Thiết Đản vốn chỉ thích có mình cô thôi.
Hứa Binh Thành ở bên cạnh còn ngạc nhiên hơn, nhìn thấy Chu Trung Phong lộ ra vẻ tươi cười với một đứa nhỏ như vậy, Hứa Thành Binh suýt chút nữa đã trừng lớn mắt lên rồi.
Năm đó khi hắn còn tham gia bộ đội, Chu Trung Phong nổi tiếng là một diêm vương có thể khiến trẻ con khóc đến nỉ non!
Vậy mà bây giờ lại tươi cười với một đứa nhỏ như vậy, còn bế đứa nhỏ vòng qua người mà ngồi ngay trên cổ nữa.
Tiểu Thiết Đản bình thường là người có tính cách trầm tĩnh, nhưng lúc này cũng không khỏi cười lên ha ha: “Vậy dượng ơi, ngày mai tới sớm một chút nhé ạ!”
“Ngoắc tay một trăm năm không được thay đổi.”
Cậu bé còn vươn ngón tay ra ngoắc tay với Chu Trung Phong.
Lúc tất cả mọi người nghĩ anh sẽ từ chối, Chu Trung Phong vậy mà còn vươn ngón út ra ngoắc tay với Tiểu Thiết Đản.
Điều này khiến cho cả nhà kinh ngạc đến ngây người.
Anh tư Khương ở một bên không đi lại được, ngồi trên ghế nói với Tiểu Thiết Đản: “Thiết Đản mau qua đây, đừng làm phiền dượng!”
Thiết Đản ủ rũ, Chu Trung Phong cười cười, nhét một tờ tiền vào trong lòng cậu bé: “Ngày mai dượng sẽ lại tới.”
Nghe vậy, Tiểu Thiết Đản lập tức lộ ra nụ cười hồn nhiên.
Chưa đợi nhà họ Khương từ chối tờ tiền kia, Chu Trung Phong đã ra khỏi cửa rồi, nói với cha Khương mẹ Khương: “Chú thím, chuyện kết hôn ngày mai, còn phải làm phiền mọi người nhiều hơn một chút ạ.”
Anh không có cha mẹ, vậy nên không phải đằng gái sẽ lo liệu hết mọi chuyện sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận