Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 780:

Không phải quá nhẫn tâm rồi sao?
Khương Thư Lan chỉ cười không nói gì nữa, mẹ Khương nói ra một câu: “Sinh con gái rất tốt, sinh con gái thì sẽ thành tri kỷ của mẹ mình thôi.”
Nếu như sinh được con gái giống như Thư Lan nhà bọn họ thì lại càng tốt.
Nghe được lời này của mẹ Khương, mấy người La Ngọc Thu đều có chút kinh ngạc, người của thế hệ trước dường như ai nấy cũng đều khá cổ hủ khi chỉ muốn có con trai.
Những người có suy nghĩ như mẹ Khương thực sự không quá nhiều.
Nhưng nhìn thấy bộ dạng xót con của mẹ Khương thì ai nấy đều có thể hiểu được ngay.
Nên nói thế nào đây, Khương Thư Lan thực sự rất may mắn.
Được sinh ra trong nhà họ Khương, được cha mẹ yêu thương hết mực, sau đó còn được gả cho Chu Trung Phong.
Nhìn Chu Trung Phong hết lòng vì vợ mình như vậy, nếu như cô thực sự sinh đôi hai gái không biết sẽ còn được Chu Trung Phong cưng chiều đến mức nào nữa.
Sau khi ra khỏi phòng y tế rồi, dọc đường đi, không ít người nhìn đến bụng của Khương Thư Lan, không khỏi để ý đến.
Bọn họ đều cảm thấy bụng cô thực sự quá to rồi, cho dù mặc một chiếc váy rộng thùng thình đi nữa thì cũng không thể che lấp được.
Dọc đường đi cũng không ít người hỏi đây là con trai hay con gái.
Khương Thư Lan cười cười: “Không biết nữa, chờ sinh xong mới biết được.”
Sau khi về đến nhà, mẹ Khương nghe được lời của mấy người trên đường thì có chút lo lắng: “Mọi người đều nói, chín tháng mười ngày là có thể sinh được rồi, con còn kém một ngày nữa thôi, chắc là sắp sinh rồi nhỉ?”
Nào có biết rằng lời của mẹ Khương thiêng như sấm vậy.
Cùng ngày hôm đó vào ban đêm, bụng của Khương Thư Lan không khỏi đau đớn, sau đó nước ối bắt đầu chảy xuống chân.
Khương Thư Lan đau đến mức đầu đổ đầy mồ hôi: “Mẹ, hình như con sắp sinh rồi....”
Hiện tại đang là năm giờ sáng.
Khương Thư Lan thốt ra lời này, mẹ Khương lập tức giật mình, nháy mắt nhảy dựng lên.
Đúng vậy, chính là nhảy dựng lên.
Mẹ Khương cũng đã hơn sáu mươi tuổi rồi, lần đầu tiên bà ấy cảm thấy luống cuống đến vậy, nháy mắt rất nhanh đã tỉnh táo lại được.
Vừa dìu Thư Lan vừa lót vải bên dưới tránh cho nước ối chảy ra.
Một bên hô ra bên ngoài: “Cha nó, cha nó, mau tới đây, mau tới đây, Thư Lan sắp sinh rồi.”
Một tiếng này của bà không chỉ có cha Khương tỉnh giấc mà cả nhà họ Na ở ngay bên cạnh cũng lập tức thắp đèn sáng trưng.
Cha Khương ngủ ở phòng bên cạnh nghe vậy lập tức nhảy xuống giường, trên người chỉ mặc một chiếc áo lót, ông ấy nhanh chóng chạy lại.
Chạy được một nửa, đột nhiên nhớ tới gì đó, cầm ngân châm đi vào phòng của Thư Lan.
Hết thảy những việc này đều xảy ra nhanh như chớp.
Cha Khương vừa đi vào liền nhìn thấy giường đã bị nước ối làm cho ướt nhẹp, ông hít sâu một hơi, nói không hốt hoảng là giả.
Ông khám bệnh cho người khác cả đời, đến lượt chính con gái của mình vẫn gấp rút hồi hộp vô cùng.
Nhưng vẫn phải nghĩ đến an nguy của con gái.
Cha Khương ép cho bản thân tỉnh táo lại, nhìn thoáng qua mẹ Khương: “Kê thêm một cái gối nữa dưới chân của con bé đi.”
Trước khi đến phòng y tế thì phải ngăn nước ối chảy ra đã, nếu không đứa nhỏ sẽ gặp nguy hiểm.
Trong lòng mẹ Khương không khỏi bối rối nhưng vẫn phải trấn an lại bản thân để nghe theo lời cha Khương.
Chỉ thấy cha Khương lấy ngân châm ra, nói với Khương Thư Lan: “Có hơi đau một chút, cứ nhịn trước rồi đâm ngân châm xong sẽ đưa con tới phòng y tế.”
Nếu không nhanh chóng đưa tới phòng y tế sợ là nước ối sẽ chảy ra hết sạch mất.
Khương Thư Lan cắn răng mà gật đầu.
Cha Khương lập tức châm ngân châm xuống huyệt vị.
Khương Thư Lan liền cảm nhận rõ tốc độ chảy ra của nước ối như bắt đầu chậm lại.
Cha Khương chuẩn bị bế Thư Lan đi tới phòng y tế, không quên phân phó mẹ Khương: “Nấu nhân sâm trong phòng bếp thành nước đi, tôi đã chuẩn bị sẵn số lượng rồi, đều ở trong tủ bếp đó.”
Mọi thứ đều đã chuẩn bị hết rồi, chỉ đợi đến lúc Khương Thư Lan sinh mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận