Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1447:

Khương Bình An: “Được, vậy anh sẽ tự chăm sóc.”
Lời này thốt ra, Lôi Vân Bảo lại càng tức giận hơn: “Khương Thiết Đản, anh thực sự, thực sự không thể nhường em một chút được sao?”
Lôi Vân Bảo ở bên ngoài như một bá vương vậy mà ở trước mặt Thiết Đản không khác gì một người em trai.
Một người em trai cáu kỉnh.
Khương Bình An vui vẻ mà xoa xoa đầu cậu ấy: “Vậy em muốn anh phải làm sao bây giờ?” Ngữ khí có chút bất đắc dĩ.
“Lôi Tử, chúng ta đều biết rằng, trưởng thành không khác ly biệt là bao.”
Lôi Tử cũng vậy, cậu cũng vậy.
Tương lai Nháo Nháo với An An cũng sẽ như vậy.
Lúc này, Lôi Vân Bảo không lên tiếng, cậu ấy nhéo đầu ngón tay mình, hung tợn nói: “Chăm sóc thì chăm sóc, đến lúc đó em sẽ biến Nháo Nháo thành ác bá ở trên hải đảo!”
“Ừ, ác bá thì ác bá, giống như em cũng rất tốt, ít nhất đi ra ngoài sẽ không bị người khác bắt nạt.” Khương Bình An cười tủm tỉm nói.
Điều này khiến cho Lôi Vân Bảo lập tức không còn tức giận gì nữa.
“Anh bớt lấy thái độ lúc nhỏ ra đối đãi với em đi, em vẫn còn tức giận đó.”
“Trừ khi anh gọi em một tiếng anh thì em sẽ tha thứ cho anh.”
Nhiều năm như vậy rồi, cậu ấy vẫn luôn tranh vị trí anh trai với Thiết Đản, mãi đến khi vóc dáng cậu vượt qua được Thiết Đản rồi, cậu ấy mới đắc ý được một chút, ngày nào cũng khoa tay múa chân nói: “Tiểu Ải Tử.”
Lại còn bắt kêu anh trai?
Khương Bình An cho cậu ấy một chữ: “Cút!”
Được rồi.
Lôi Vân Bảo nháy mắt liền nhu thuận như nước mà cút ngay.
“Khương Thiết Đản, tính tình anh tốt như vậy sau này định lấy vợ thế nào?”
Khương Bình An bất đắc dĩ: “Sao vậy? Có người thương rồi sao?”
Lúc còn bảy tuổi, Lôi Vân Bảo chỉ thích con gà con do Đại Hoàng Phu đẻ ra, cuối cùng chọn một con gà trống mà kêu là vợ, ngày đêm ôm mà ngủ.
Năm mười tuổi, Lôi Vân Bảo có thích con gái của phó đoàn trưởng mới chuyển tới ở bên cạnh, cậu ấy nói đối phương đi đến đâu thì cậu ấy sẽ đi đến đó, cậu ấy rất thích người như vậy.
Mười hai tuổi, Lôi Vân Bảo liền thích...
Tóm lại, Khương Bình An cũng không nhớ rõ đối phương phải thích biết bao nhiều người với con vật rồi.
Vừa nghe được lời này, Lôi Vân Bảo lớn tiếng rống lên với đối phương: “Khương Thiết Đản, nếu như anh dám nói ra, em sẽ ném anh xuống đây cho cá ăn đó, cho cá ăn!”
Nhìn thấy Lôi Vân Bảo đang thở hổn hển, Thiết Đản nhịn không được mà nở nụ cười.
Bởi vì có Lôi Vân Bảo làm bạn, hơn nữa còn có thói quen tay không rời sách, vậy nên ba ngày nhanh chóng trôi qua rất nhanh.
Lúc Thiết Đản quay lại nhà họ Khương, người nhà họ Khương sáng sớm đã nghe được tin tức liền đến nhà ga đón bọn họ.
Đây là lần đầu tiên Lôi Vân Bảo đến Đông Bắc, nhìn thấy mọi nơi đều vô cùng mới lạ, năm nay cậu ấy mới mười bốn tuổi, nhưng đứng bên cạnh anh ba Khương nhìn cũng không thấp hơn là bao, thậm chí bởi vì mọi năm đều rèn luyện vậy nên rất khỏe mạnh nhanh nhạy.
Lúc anh ba Khương nhìn thấy Lôi Vân Bảo cũng không khỏi ngạc nhiên: “Ôi, Thiết Đản dẫn theo em lớn về sao?”
Lại còn dẫn theo em lớn về nữa.
Lời này lập tức khiến cho Lôi Vân Bảo có hảo cảm với anh ba Khương: “Nhìn đi, Thiết Đản, em đã nói em là anh của anh rồi mà.”
Vì để tranh chức anh lớn này, nhiều năm như vậy rồi, cậu ấy có thể bỏ qua dễ dàng vậy sao?
Khương Bình An cũng không so đo với cậu ấy nữa: “Chú ba, người trong nhà có khỏe không?”
Cũng đã lâu rồi cậu chưa quay về thăm nhà.
“Mọi người trong nhà vẫn khỏe, ông bà nội cháu vẫn khỏe mạnh, bác hai cùng với bác cả cháu vẫn trồng trọt, hiện tại tuy không quá giàu có gì, nhưng cũng coi như có của ăn của để rồi, về phần chú ba....”
Anh ba Khương liền lấy ra hai chiếc đồng hồ điện tử như làm ảo thuật vậy: “Đeo thử cho chú coi đi?”
Bây giờ đồng hồ điện tử vẫn luôn là món đồ rất được các thiếu niên thích.
Quả nhiên anh ba Khương đoán không hề sai, chưa nói đến Khương Bình An, Lôi Vân Bảo vừa liếc mắt nhìn một cái đã thích, không chút khách khí mà nhận lấy luôn: “Cảm ơn chú ba.”
Đeo lên cổ tay rồi còn có chút đắc ý mà khoe ra một chút: “Có cảm thấy em đeo lên còn đẹp hơn cả anh không hả?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận