Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 483:

Lê Lệ Mai vừa nghe thì cũng quát lại: “Tôi không có người cha như ông!” Sau đó hướng về phía của nữ chủ nhiệm cùng với cán sự của quân đội nói: “Chính là kẻ vừa gọi tên tôi kia kìa, mấy người có nghe thấy chưa? Chính là ông ta định phá hư quân hôn đấy!”
“Đã nghe rõ hết chưa? Không cần phân rõ quan hệ đâu, tôi giúp mấy người chỉ ra và xác nhận rồi.”
Mọi người: “...”
Con gái đi tố cáo cha ruột, còn kêu người khác bắt cha ruột, rồi là người đứng ra làm chứng đầy tiên.
Chưa từng thấy trường hợp nào như vậy.
Thấy mọi người đều bất động, Lê Lệ Mai nóng nảy, thúc giục: “Sao không đi vào trong đi? Mau vào đi, đừng nói rằng vì ông ta là tộc trưởng nên mấy người không dám bắt, hiện tại là người mới chuyện mới tình cảnh mới, quan tâm gì tộc trưởng hay không chứ? Phá hỏng quân hôn, vi phạm pháp luật, mau bắt ông ta lại đi!”
Quan Âm Nương Nương bận rộn quá nên không quản lý được chuyện này.
Vậy thì cô ấy sẽ thay trời thành đạo.
Loại cha ruột như vậy không cần kiêng nể gì nữa hết.
Mọi người đang sửng sốt cũng bị Lê Lệ Mai rống đến hoàn hồn, lập tức gật đầu: “Bây giờ chúng tôi sẽ đi vào.”
Lê Lệ Mai vừa rồi liên tục thúc giục, nếu như có chiếc roi da trong tay, cô ấy chắc chắn sẽ quất cả chiếc roi da đó xuống.
Phía sau cô ấy, nhận thấy được Khương Thư Lan chưa tiến vào, không khỏi đẩy cô đi vào.
“Chị Thư Lan, cùng nhau đi thôi, để cho ông già cha kia của em biết chị xinh đẹp đến mức nào, lúc nào cũng chỉ biết xem thường người khác, em thấy ông ta mới chính là ếch ngồi đáy giếng, còn kêu anh rể bỏ chị, em khinh! Nằm mơ đi!”
Lê Lệ Mai hé miệng ra ba ba nói không ngừng được.
Khương Thư Lan nghe lại cảm thấy buồn cười, cảm giác lúc này nếu cười thì không thích hợp cho lắm nên đành nhịn cười.
Đoàn người tiến vào bên trong.
Lê Lệ Mai lập tức vọt về phía trước, đảo qua đám người, chỉ vào tộc trưởng Lê đứng ở phía cuối: “À, cha tôi đứng ở phía cô, mau bắt ông ta đi!”
Tộc trưởng Lê: “...”
Tộc trưởng Lê hít sâu một hơi, cười gượng với mọi người: “Khiến mọi người phải chê cười rồi, cô con gái này của tôi phát điên rồi.”
Dứt lời, ông ta còn không quên quát một tiếng: “Lệ Mai, còn không mau cút đi cho tao.”
Tố cáo cha ruột, còn dẫn người tới bắt cha ruột của mình, lấy đâu ra gan làm mấy chuyện này vậy?
Lê Lệ Mai xùy một tiếng, chống nạnh: “Ông đừng gọi tôi, cũng đừng bấu víu vào quan hệ với tôi, tôi không có người cha đạo đức bại hoại, vì tư lợi mà có những suy nghĩ sai lệch như ông.”
Dứt lời liền nói với nữ chủ nhiệm cùng cán sự của quân đội, thúc giục nói: “Thất thần hết với nhau như vậy là sao? Mau đi lên bắt ông ta lại đi!”
Lúc này đây, nữ chủ nhiệm cùng với cán sự của quân đội đang quay qua nhìn Chu Trung Phong cùng với chính ủy Tống.
Đây đều là người một nhà kia mà!
Bọn họ đều biết lúc này quân đội cùng với tộc trưởng Lê đang có mâu thuẫn chưa thể giải quyết được.
Như vậy thì ai mà dám bắt người chứ?
Sao chuyện này lại thành chuyện phá hư quân hôn như thế?
Sau một lúc, cán sự quân đội liền thấp giọng nói với chính ủy Tống: “Chính ủy, đội trưởng Na, phó đoàn Chu.”
Chính ủy Tống ho nhẹ một tiếng: “Ừm!”
“Đây là ai phá hư quân hôn của ai vậy?” Nữ chủ nhiệm hỏi.
Chính ủy Tống biết phải nói thế nào đây?
Chẳng lẽ nói mỹ nam đã kết hôn trong quân đội của bọn họ được người khác coi trọng muốn nhận làm rể sao?
Lúc này Lê Lệ Mai đã không còn kiên nhẫn nữa, cô ấy hùng hổ nói.
“Đã là lúc nào rồi mà mấy người còn muốn ôn lại mọi chuyện nữa, cứ bắt người trước đi, bắt xong người rồi mấy người muốn tra hỏi cái gì thì tra hỏi, lúc tôi đi tố cáo không phải đã nói rất rành mạch rồi sao? Vị tộc trưởng Lê này có ý định phá hư quân hôn.”
“Về phần phá hư quân hôn của ai? Chính là của Khương Thư Lan cùng với Chu Trung Phong, đúng ra còn có tôi nữa, tộc trưởng Lê định bắt tôi đi chen chân vào cuộc hôn nhân của hai người bọn họ, nhưng tôi không đồng ý....”
Bạn cần đăng nhập để bình luận