Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 887:

Ông chết rồi thì các con thậm chí còn không giữ được căn nhà này. Nhưng nhà họ Chu không giống vậy, bên trên vẫn còn ông Chu và bà Chu. Các con cũng từng nghe kể qua về sức khỏe của bọn họ rồi đúng không?”
Thiệu Thành Quân lắc đầu.
Sức khỏe của hai người kia chắc phải tốt hơn ông nội của anh ta.
“Thôi được rồi, cũng đừng nói đến cha mẹ của Trung Phong, mấy đứa nhỏ bọn con không biết, nhưng ông thì biết. Cho dù có một ngày, ông Chu và bà Chu mất đi thì nước ta cũng sẽ không lấy lại nhà của bọn họ, con biết vì sao không?”
“Là vì cha mẹ của Trung Phong sao?”
Đối với bên ngoài thì cha mẹ của Chu Trung Phong chỉ là nhà nghiên cứu khoa học bình thường, nhưng ông nội Thiệu biết không phải như thế.
Nếu như chỉ là nhà nghiên cứu khoa học bình thường thì tại sao lại không trở về nhà trong suốt hơn hai mươi năm?
Thậm chí còn không có cả một lá thư.
Đứa con trai duy nhất cũng mặc kệ không nuôi, dù nó có kết hôn cũng không quan tâm, không tham dự.
Nếu không phải là không yêu con mình thì là do bị bất đắc dĩ.
Ông nội Thiệu càng tin vào vế sau hơn.
Chức vụ của bọn họ không tiện.
Chỉ vài chữ chức vụ của bọn họ không tiện nhưng cũng đủ khiến người ta phải nghĩ sâu xa.
Có mấy người trên đời này có chức vụ không tiện chứ?
Nếu đã làm đến mức này thì không có một ai là người bình thường.
Thiệu Thành Quân tỏ vẻ nghiêm túc: “Nhà họ Chu ư? Nhà họ Chu thật sự lợi hại như thế sao?”
Mặc dù bọn họ là hàng xóm sát vách, nhưng căn nhà ở sát vách không có người sống, người ở quanh năm, thi thoảng chỉ có đồng chí Lý và đồng chí Quách trở về quét tước vệ sinh đúng giờ.
Ông nội Chu và bà nội Chu gần như đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Cha mẹ của Chu Trung Phong thì trước giờ không thấy quay về.
Còn Chu Trung Phong thì lại đi tới hải đảo.
Đám người trẻ tuổi đã từng thảo luận rằng, người đầu tiên bị đào thải ra khỏi vòng tròn chính là người nhà họ Chu, bởi vì bọn họ không có người nối nghiệp vững chân ở thủ đô.
Nhưng… lời của ông nội Thiệu lại lập tức phá vỡ cái nhìn của Thiệu Thành Quân đối với người nhà họ Chu từ trước tời nay.
Anh ta “vâng” một tiếng, nhân lúc mình còn sống và cũng là đứa cháu trai cả duy nhất còn sáng suốt thì bắt đầu phân tích tình hình.
“Trong ba đời nhà họ Chu, những người cùng bề trên với ông thì sống lâu hơn ông, những người ở tầm trung thì là trụ cột vững chắc, còn người lớp dưới lại trò giỏi hơn thầy. Cháu nói xem, nhà họ Thiệu chúng ta lấy gì để so với bọn họ?”
Nhà họ Chu đâu chỉ mạnh hơn nhà họ một chút? Mà là mạnh hơn bọn họ gấp nhiều lần.
Chỉ là thường ngày, nhà họ Chu quá biết điều nên tự khiêm tốn, những người trong vòng này đều cho rằng nhà họ Chu xong đời rồi.
Nhưng thực tế thì không phải, nhà họ Chu ít người nhưng mỗi người lại là một cá thể độc lập, chỉ một người trong đó cũng có thể gánh vác được sự tồn tại của cả một gia tộc.
Nhìn lại nhà họ Thiệu của ông, ngoại trừ bộ xương già là ông thì đúng là không có nổi một ai!
Nghĩ đến đây thì ông nội Thiệu càng cảm thấy cay đắng: “Cháu nhớ kỹ, lúc đi nhận lỗi thì thái độ phải tốt một chút. Ngày thường cũng nên tạo mối quan hệ thân thiết với Trung Phong.”
Ông hiểu rõ thằng nhóc Trung Phong kia, mặt lạnh tim nóng, làm người chính trực.
Trong tình huống không chạm đến vấn đề về nguyên tắc thì đối với những người bạn cùng lớn lên từ nhỏ, thằng nhóc này vẫn tình nguyện giúp đỡ.
Ra khỏi phòng của ông nội Thiệu, Thiệu Thành Quân chỉ cảm thấy cay đắng trong lòng, anh ta đâu được tính là bạn thời thơ ấu của Chu Trung Phong. Anh ta còn lớn hơn Chu Trung Phong một giáp đấy?
Chợt nghĩ em gái tự chuốc lấy phiền phức mà anh ta còn phải đi hốt phân hộ thì Thiệu Thành Quân càng thêm cảm thấy khó chịu trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận