Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 981:

"Cái gì?"
Bành Văn Binh sửng sốt, tiếp theo, ánh mắt lóe lên: “Tôi không biết mấy người đang nói cái gì.”
Khương Thư Lan đứng dậy, lấy ra một bức điện tín từ ngăn kéo và ném nó trước mặt Bành Văn Binh.
“Anh muốn rút củi dưới đáy nồi của chúng tôi, nhưng bây giờ anh thấy mình không làm được nên tính toán quay đầu lại định mua hàng của chúng tôi.”
Cô đánh giá đối phương, giọng điệu lộ ra chút châm chọc: “Bành Văn Binh, có phải trong mắt anh, trừ người nhà họ Bành, tất cả mọi người đều là đồ ngu phải không?"
Một người âm mưu rút củi dưới đáy nồi, muốn đuổi tận giết tuyệt bọn họ. Bây giờ đến tìm họ để nhập hàng, làm nguồn cung cấp. Có khả năng sao?
Nhìn bức điện kia, sắc mặt Bành Văn Binh mắt thường cũng có thể thấy tái nhợt đi: “Cô biết được từ đâu?”
Việc anh ta phái người xuống phía nam tìm nguồn hàng là hết sức bí mật.
Hầu như không ai biết về nó ngoại trừ những người thận cận với anh ta.
Khương Thư Lan đương nhiên sẽ không nói ra Khảm Nhi, cô ấy ném một quả bom khói tung hỏa mù: "Anh đã quên tôi và Chu Trung Phong đến từ đâu sao?"
Ở đâu? Đương nhiên là đến từ phía nam.
Ngụ ý là người đi đến địa bàn của tôi còn muốn giấu tôi, mấy người cho rằng có khả năng sao?
Bành Văn Binh nhéo bức điện báo, đốt ngón tay xiết đến trắng bệch: "Tôi hiện tại đang tìm sự hợp tác."
“Tôi thừa nhận, trước đây tôi có làm một ít việc sai trái, tôi cũng có thể bồi thường lại.”
“Tôi đồng ý mất một phần lợi nhuận.”
Đây là một lợi thế trong đàm phán.
Anh ta ngẩng đầu nhìn cô: "Khi lấy hàng từ quân đội hải đảo, tôi chấp nhận nhường ra một phần lợi nhuận."
Anh ta tự nhận những điều kiện anh ta đưa ra đã đủ phong phú, thậm chí còn có vài phần xin lỗi.
Đừng xem thường một phần lợi nhuận, phải biết rằng số lượng và doanh thu của các cửa hàng bách hóa ở thủ đô là không thể so sánh với những nơi nhỏ.
“Một phần lợi nhuận?” Khương Thư Lan ngồi ngay ngắn, mang theo một chút ý trêu chọc người: “Ý của anh là cửa hàng bách hóa sẽ cho chúng tôi một phần lợi nhuận, hay là anh, Bành Văn Binh sẽ cho chúng tôi một phần lợi nhuận?” Sự khác biệt là rất lớn.
“Đương nhiên là cửa hàng bách hóa.”
Bành Văn Binh nhường lợi nhuận, lấy cái gì mà nhường?
Bây giờ không cho phép tư nhân mua bán, anh ta chỉ cần lấy hàng là có thể bán ra ngoài, nhưng cái này rủi ro quá lớn, đối với người ăn cơm nhà nước như nhà họ Bành mà nói là không có lợi.
Sau khi Khương Thư Lan nghe xong là cửa hàng bách hóa, cô cười cười, ý không rõ: “Là cửa hàng bách hoá sao?”
"Vậy nhưng anh đến muộn rồi.”
“Cô có ý gì?”
Lời này, Bành Văn Binh cũng không nhịn được mà đứng lên, có chút bất an.
"Anh em Bành Trường Thắng của anh không nói với anh sao? Hôm nay Nhạc Kiến Thanh đại diện thay mặt cửa hàng bách hóa đến đàm phán với chúng tôi rồi kia mà?"
Nói xong, Bành Văn Binh một mông ngồi ở trên ghế: "Không có khả năng."
Anh em của anh ta là Bành Trường Thắng ở trong cửa hàng bách hóa so với Nhạc Kiến Thanh càng được ông chủ đánh giá cao hơn.
Tại sao các nhà lãnh đạo đứng đầu lại khai trừ Bành Trường Thắng và yêu cầu Nhạc Kiến Thanh hợp tác với bộ đội hải đảo?
Khương Thư Lan đưa ra một hợp đồng, nhưng khi Bành Văn Binh chuẩn bị mở nó ra, cô ấy đã ấn lại hợp đồng.
"Không phải cho anh xem, chỉ là muốn cho anh biết, chúng tôi bộ đội hải đảo đã cùng bách hóa thủ đô ký kết hợp đồng, sau này bách hóa thủ đô ở chỗ bộ đội hải đảo có quyền ưu tiên nhập hàng. Hơn nữa, giám đốc Nhạc hào phóng hơn nhiều so với anh Bành đây, anh ấy đã cho hai phần lợi nhuận ngay khi mở miệng, anh xem anh kìa... chỉ cho một phần lợi nhuận.”
Làm sao anh ta có thể không biết xấu hổ mà nói ra được chứ?
Đây chỉ đơn giản là ra sức đánh một con chó rơi xuống nước!
Họ không những không hợp tác với Bành Văn Binh mà còn chơi anh ta một vố đau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận