Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 127:

Nói đến cùng, đây cũng là một căn bệnh ăn hiếp người khác, luôn ức hiếp khi người mắc vẫn còn ốm yếu.
Nhìn qua Tiểu Thiết Đản đang từ từ hô hấp ổn định lại, Khương Thư Lan mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng còn chưa thở ra hết hơi thì... Một giây sau, cô nhìn thấy khu bình luận hiện lên trên đầu Tiểu Thiết Đản.
[Ông lão nói thật, người có vận khí tốt thì có thể lành bệnh được, nhưng Tiểu Thiết Đản là người có vận khí không tốt.]
[Vẫn chưa biết chuyện sau đó xảy ra như thế nào vậy? Khẩn cầu muốn được biết!]
[Tiểu Thiết Đản! Không! Tên thật cậu bé là Khương Bình An, chính là một thiên tài vật lý, mới học trung học đã được trường học phát hiện rất giỏi mà được học vượt cấp, sau đó đặc biệt được tuyển vào sở nghiên cứu chuyên nghiên cứu những hạng mục đặc thù, coi như là người duy nhất có tiền đồ của nhà họ Khương.
Chuyện đầu tiên của cậu ấy chính là, định đi đón Thư Thư đang bị khi dễ ở nhà họ Trâu về nhà họ Khương.
Bởi vì trong lòng của Khương Bình An, cô của cậu ấy vẫn luôn là cô của cậu ấy, lại luôn gánh vác cả vai trò làm mẹ cậu ấy, luôn quan tâm chăm sóc cậu ấy, cậu ấy muốn khi đã có khả năng sẽ giúp đỡ cho Thư Thư, kết quả là, ôi....]
[Kết quả như thế nào vậy? Mau nói đi!]
[Trước khi đi, căn bệnh hen nhiều năm chưa tái phát đột nhiên lại xuất hiện, hơn nữa còn tới rất nhanh...]
[Vậy không phải là...]
[Đúng như mọi người nghĩ đó, cuối cùng thì cậu ấy mất, nhưng một giây trước khi bị nghẹt thở mà chết, vẫn còn nhớ đến Thư Thư đang bị ức hiếp ở nhà họ Trâu.]
[Nhưng mà cũng không đúng, nếu như cậu ấy đi tìm Thư Thư, Thư Thư thấy cậu ấy lên cơn hen như vậy chắc chắn sẽ cứu cậu ấy, sẽ không trơ mặt ra nhìn cậu ấy chết như vậy đâu.]
[Vậy nên Thư Thư không phải là người ở bên cạnh cậu ấy, vậy người ở bên cạnh cậu ấy là một người khác sao?]
[Có nghĩ là sao? Khi đó có một người khác ở bên cạnh cậu ấy ư? Người đó không cứu cậu ấy sao?]
[Nổi hết da gà rồi, còn có thể như vậy sao!?]
Người vừa nhắn ra bình luận kia, khu bình luận lập tức trở nên im lặng.
[Tôi không dám nói, sợ có chút không đúng lắm, nếu mọi người không tin cứ xem qua nội dung một lần, xem có phải tôi nói dối hay không. Nội dung vở kịch tuy không trực tiếp nhắc đến, nhưng vẫn có thể cẩn thận quan sát ra được, khi ấy vẫn có người ở nhà.]
Lời này lại khiến mọi người im lặng.
[Tôi có một suy đoán không được tốt!]
[Tôi cũng vậy! Không thể ngăn cản được suy nghĩ đó!]
[Được rồi, không nói đến hung thủ là ai nữa, hỏi câu thực tế nhất đi.]
[Khương Bình An đến cuối cùng là thọ bao nhiêu tuổi vậy?]
[Mười tám, còn ba ngày nữa là tròn mười tám tuổi.]
[... Quá là đau lòng rồi, còn trẻ như vậy mà...]
[Đúng vậy, Khương Bình An trong vở kịch này xứng với danh thiên tài đoản mệnh nhất.]
Có người còn nói, nếu Khương Bình An còn sống, Trâu Dương của nhà họ Trâu làm gì được coi là thiên tài chứ? Em gái Trâu Mỹ kia cũng chỉ là diễn viên leo được đến đỉnh thôi, không phải quá thiên tài. Về phần lão tam Trâu đi nước ngoài về thì lại càng không cần phải nói.
Dù sao đối với Khương Bình An mà nói, nếu cậu ấy còn sống thì hoàn toàn có thể tự nghiền áp được cả thế hệ sau của nhà họ Trâu, chính là ác mộng của nhà họ Trâu, là chỗ dựa vững chắc của Thư Thư, sẽ cống hiến được rất nhiều cho ngành vật lý sau này.
Khu bình luận lập tức an tĩnh trở lại, bọn họ đều biết là Khương Bình An sẽ không còn nữa.
Những lời vừa rồi không thể thành sự thật được.
Khương Thư Lan vốn đang thả lỏng sắc mặt, lúc nhìn thấy khu bình luận hiện trên đầu Tiểu Thiết Đản... trong nháy mắt liền trở nên căng thẳng, sắc mắt lập tức trắng bệch như tuyết, dù thế nào cũng không thể ngờ, Tiểu Thiết Đản vậy mà lại không thể sống quá mười tám tuổi.
Kết quả này, Khương Thư Lan thực sự không thể chấp nhận được, cô chăm lo cho Tiểu Thiết Đản từ nhỏ cho đến bây giờ, gần như coi cậu bé như con mình mà đối đãi.
Vậy mà cậu bé còn trẻ như vậy đã mất rồi, thậm chí còn chưa kịp trưởng thành hoàn toàn.
Khương Thư Lan không biết cuối cùng Tiểu Thiết Đản lại đi tìm cô ở nhà họ Trâu, vì sao lại phát bệnh, vì sao khi ấy cô không có ở đó.
Là ai đã trơ mắt nhìn Tiểu Thiết Đản hít thở không thông đến chết?
Không được!
Cô sẽ không chấp nhận kết quả này đâu, cô phải cứu Tiểu Thiết Đản!
Lúc Khương Thư Lan đang lâm vào trầm tư, Chu Trung Phong liền nắm lấy đôi tay đang run rẩy của cô.
Lúc Khương Thư Lan kinh ngạc giương mắt mà nhìn anh.
Chu Trung Phong liền vỗ vỗ trấn an cô, sau đó quay đầu nhìn về phía cha Khương, suy nghĩ rồi nói: “Đứa nhỏ Tiểu Thiết Đản này, chắc chắn là bị hen suyễn đúng không ạ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận